CHương 1405:
Cố Tri Dân cân nhắc muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Tư Mộ Hàn, những lời muốn nói cũng nuốt vào trong.
Những lúc như này, anh mà nói sai cái gì, một ánh mắt của Tư Mộ Hàn thôi cũng đủ để giết anh chết ngay tại chỗ rồi.
Thời Dũng là người biết rõ mọi chuyện, nên nhìn thấy cảnh Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng tư thái thân mật cùng nhau xuất hiện, anh cũng cảm thấy thật sự khó hiểu.
“Sao lại như vậy?” Thời Dũng quay qua nhìn Tư Mộ Hàn: “Thiếu gia, chuyện này…”
“Đi mà hỏi hắn.” Tư Mộ Hàn vừa nói, vừa đưa tay nới lỏng cà vạt.
Nhưng ánh mắt anh, lại nhìn chằm chặp vào Lưu Chiến Hằng.
Nói là nhìn Lưu Chiến Hằng, nhưng thật chất, ánh mắt anh là đang nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn đem theo đám người đi về phía của Lưu Chiến Hằng.
Lúc này người đến tham gia yến hội càng ngày càng đông, nhưng những người đàn ông nước ngoài trẻ tuổi anh tuấn bất phàm giống như Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân thì thật sự rất ít.
Cho nên lúc mấy người bọn họ đi qua đó, tạo nên một cảnh tượng vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn lên họ.
Lịch Chiến Hằng cũng nhìn thấy bọn họ.
Hắn cong môi tà mị, lộ ra một ý cười như có như không, sau đó quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đang nói chuyện với một người phụ nữ khác, dáng vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
Lưu Chiến Hằng lên tiếng gọi cô: “Tri Hạ.”
“Hửm?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Sao vậy?”
“Nhìn xem ai đến kìa.” Ngón tay của Lưu Chiến Hằng đang cầm ly rượu chỉ ly về phía trước, ý bảo cô hãy nhìn theo phía hắn chỉ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn theo tầm mắt của Lưu Chiến Hằng, thì thấy đám người Tư Mộ Hàn đang đi tới.
Lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nụ cười trên gương mặt cô đông cứng lại, dần dần biến mất.
Vì ánh mắt của Tư Mộ Hàn luôn dán trên người cô, cho nên anh cũng nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt của Nguyễn Tri Hạ thay đổi.
Sắc mặt anh vốn đã khó coi, bây giờ càng u ám hơn nữa.
Cố Tri Dân đi bên cạnh Tư Mộ Hàn, anh không kìm được mà xoa xoa cánh tay của mình.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hai người nhìn vào mắt nhau, chưa hề chuyển tầm nhìn đi nơi khác.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn rất lạnh lùng, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không kém cạnh, hai người họ bây giờ thật là khiến người khác khó mà tưởng tượng được họ đã từng yêu nhau sâu đậm.
Cuối cùng, đám người của Tư Mộ Hàn cũng đã tiến đến gần.
Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh Lưu Chiến Hằng, cô không mở miệng nói lời nào, cũng không có đi qua chỗ của Tư Mộ Hàn.
Lưu Chiến Hằng quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, biểu hiện của cô khiến anh vô cùng hài lòng.
Trên mặt hắn dần dần xuất hiện nụ cười đắc ý.
“Anh Tư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ ?” Lưu Chiến Hằng nhìn Tư Mộ Hàn nói, nụ cười của hắn ngày càng thâm sâu.
Thẩm Lệ cười giễu cợt một tiếng, bây giờ cô có nhìn Lưu Chiến Hằng như thế nào vẫn thấy hắn thật đáng ghét.
Cô quay qua hướng khác, lại chạm phải ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, khiến tâm tình càng tệ hơn, cô đành lấy điện thoại ra nghịch.
Tư Mộ Hàn không thèm nhìn lấy Lưu Chiến Hằng một cái.
Bầu không khí vô cùng quái dị.
Cố Tri Dân là một người thông minh, anh chớp chớp mắt, liền cười nói với Lưu Chiến Hằng: “Có thật là đã lâu không gặp không? Trước đây tôi có xem tin tức, anh Lưu đây đã từng là hàng xóm của anh Tư không phải sao ?”
Tuy Tư Mộ Hàn không nói gì, nhưng Cố Tri Dân biết, Tư Mộ Hàn đây là đang xem thường Lưu Chiến Hằng, anh không muốn nói chuyện với hắn.