Chương 1404:
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đi tới, liền khoác tay lên cánh tay của Lưu Chiến Hằng, cùng anh ta bước vào đại sảnh yến hội.
Thẩm Lệ nhìn thấy cảnh này, cô nhăn nhăn mày, không thể tin vào mắt mình nữa.
Theo như lời của Thời Dũng nói với bọn họ, sao mà Nguyễn Tri Hạ có thể thân mật với Lưu Chiến Hằng như vậy?
Cô vậy mà lại tay khoác tay Lưu Chiến Hằng!
“Tri Hạ!” Thẩm Lệ đi thẳng đến trước mặt của Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Thẩm Lệ, trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười, nói: “Tiểu Lệ! Sao cậu đến đây?”
Cô buông cánh tay của Lưu Chiến Hằng ra, đi về phía của Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ nhìn người đàn ông đứng sau Nguyễn Tri Hạ một cái, Lưu Chiến Hằng lịch sự nở nụ cười chào cô.
Thẩm Lệ kéo Nguyễn Tri Hạ đi qua chỗ khác.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây từ phía sau đi tới, nhìn thấy Thẩm Lệ kéo Nguyễn Tri Hạ đi, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Lưu Chiến Hằng vậy mà lại có thể dễ dàng để Thẩm Lệ kéo Nguyễn Tri Hạ đi, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy thật kỳ lạ.
Hai người họ nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, Phó Đình Tây nghiêng đầu qua nói nhỏ: “Anh đi qua hỏi xem có chuyện gì, tôi canh chừng Lưu Chiến Hằng.”
Dù sao đi nữa thì Cố Tri Dân và Nguyễn Tri Hạ cũng quen nhau hơn.
“Được.” Cố Tri Dân lại nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, sau đó mới đi về phía của Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ.
Lúc Cố Tri Dân đi qua đó, Thẩm Lệ đang nhau mày nhìn Nguyễn Tri Hạ, dáng vẻ sốt ruột chờ Nguyễn Tri Hạ trả lời.
Cố Tri Dân đi tới bên cạnh Thẩm Lệ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không phải đang hỏi sao?” Sắc mặt của Thẩm Lệ không tốt nói với Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ vốn đang định lên tiếng nói, nhưng nhìn thấy Cố Tri Dân đến, cô bèn thay đổi cách nói: “Tình hình cụ thế như thế nào, đó là chuyện riêng của tớ và Tư Mộ Hàn, không liên quan tới mọi người.”
Cô nói xong, lấy điện thoại ra nói với Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, ghi lại số điện thoại của tớ, có thời gian rảnh chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”
Sắc mặt của Thẩm Lệ bị Nguyễn Tri Hạ làm cho sững sờ: “Cái quái gì? Có thời gian rảnh thì liên lạc?”
Nguyễn Tri Hạ thấy Thẩm Lệ bất động, cô liền vươn tay lấy điện thoại của Thẩm Lệ : “Mật khẩu?”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, cô đưa tay lấy điện thoại lại nhập mật khẩu mở điện thoại: “Số điện thoại?”
Nguyễn Tri Hạ đọc một dãy số cho cô, sau đó quay người lại rời đi.
“Tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ.” Thẩm Lệ lưu số của Nguyễn Tri Hạ xong, cất điện thoại lại, sau đó nhìn bóng lưng của Nguyễn Tri Hạ mà lẩm bẩm trong miệng.
Cố Tri Dân đứng ở một bên nói: “Xem ra cô ấy vẫn rất bình thường mà. Cô ấy vẫn nhớ em, điều này có nghĩa cô ấy không có mất trí nhớ.”
“Anh thì biết cái gì?” Thẩm Lệ nhìn anh một cái, sau đó quay người đi về phía khác.
Cố Tri Dân đi theo, anh tiếp tục nói về chuyện của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Thẩm Lệ căn bản không thèm đếm xỉa tới anh .
Không lâu sau, Tư Mộ Hàn và Thời Dũng đã ra ngoài.
Tư Mộ Hàn vừa ra ngoài, liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang đứng trong đám người, và cả Lưu Chiến Hằng đang đứng bên cạnh nữa.
Cố Tri Dân luôn để ý Tư Mộ Hàn, anh vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn bước ra, liền chạy qua đó nói: “Mộ Hàn, Lưu Chiến Hằng đưa Tri Hạ đến rồi, cô ấy….”
Tư Mộ Hàn ngắt lời anh, giọng nói mờ mịt: “Thấy rồi.”
Cố Tri Dân nhìn theo tầm mắt của anh, quả nhiên anh ấy đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng.