Tự Cẩm

Chương 393: Thay đổi cách sống 



Phúc Thanh công chúa mới đi đến cửa bất chợt lảo đảo suýt nữa thì ngã quỵ.

Cung nữ bên người cuống quít đỡ lấy nàng, sợ tới mức hãi hùng khiếp vía: “Công chúa, cẩn thận.”

Công chúa chính là thân thể thiên kim, nếu như có sơ xuất gì, nàng ta dù chết một trăm lần cũng không đủ.

Phúc Thanh công chúa tựa như không nghe thấy lời cung nữ nói, đẩy cung nữ ra chạy trở về.

Đôi mắt của nàng tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, ngày thường đi lại thoạt nhìn không khác gì người khác, song lúc này lại thất tha thất thểu, đụng vào góc bàn.

“Công chúa ——”

Phúc Thanh công chúa nhìn phương hướng nào đó, thanh âm run rẩy: “Thất tẩu, tẩu nói cái gì?”

Nàng nhìn cũng không phải phương hướng của Khương Tự, cũng bởi vậy, có vẻ càng thêm đáng thương.

Thiếu nữ như hoa đôi mắt lại bị mù, vốn chính là chuyện làm người ta tiếc hận.

Hoàng Hậu bước xa vọt tới cầm tay Phúc Thanh công chúa, thanh âm tàn khốc nói: “Yến Vương phi, ngươi có biết ngươi đang nói gì không!”

Thần sắc Khương Tự vô cùng bình tĩnh: “Con dâu nói, mắt tật của công chúa có thể trị.”

“Lừa thiên hạ ——”

Phúc Thanh công chúa dùng sức cầm tay Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, con muốn nghe thất tẩu nói tiếp.”

“A Tuyền, không cần để ý tới mấy lời hồ ngôn loạn ngữ ấy ……” Hoàng Hậu ôm nữ nhi toàn thân run rẩy, đau lòng không thôi.

Yến Vương phi lại nói ra lời hoang đường như thế, thật sự đáng chết!

Bà sao có thể sử dùng chuyện Phúc Thanh mong mỏi nhất tới kích thích Phúc Thanh đây?

Hoàng Hậu càng nghĩ càng giận, cơ hồ sắp không duy trì được khí độ Hoàng Hậu, hung hăng răn dạy Khương Tự một trận.

Cảnh Minh Đế không nói gì, ánh mắt thâm trầm vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự.

Phúc Thanh công chúa ngửa đầu, ngữ khí run rẩy: “Mẫu hậu, nhiều năm như vậy, nhiều thái y xem qua đôi mắt của nhi thần như vậy, nhưng chỉ có thất tẩu nói mắt tật của con có thể trị.”

Nói tới đây, nàng lộ ra một nụ cười thảm: “Cho nên cho dù là hồ ngôn loạn ngữ, nhi thần cũng muốn nghe tiếp.”

Hoàng Hậu nhìn về phía Khương Tự, nói từng chữ: “Vậy được, mời Yến Vương phi nói tiếp.”

Khương Tự ngữ khí nhẹ nhàng: “ Mắt tật của công chúa không phải trời sinh, càng không phải bệnh biến ngày sau thay đổi cấu tạo phần mắt, mà là có trùng ký sinh ở phần mắt mới dẫn đến không thể nhìn thấy vật……”

“Ngươi chứng minh như thế nào?” Hoàng Hậu gấp không chờ nổi hỏi.

Khương Tự cười: “Con dâu có thể chữa khỏi mắt tật của công chúa, có tính là chứng minh không?”

Hoàng Hậu hoàn toàn sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự quên cả phản ứng.

Cảnh Minh Đế tiến đến trước mặt Phúc Thanh công chúa, lẩm bẩm nói: “Có trùng? Đôi mắt sao có thể sinh trùng chứ?”

Phúc Thanh công chúa che lại đôi mắt, xấu hổ buồn bực đan xen: “Phụ hoàng, ngài đừng nói nữa!”

Đôi mắt nàng thật sự có trùng sao?

Chỉ cần tưởng tượng, dạ dày liền cuồn cuộn muốn nôn.

Chính là so với đôi mắt bệnh biến, nếu thật sự có trùng, có phải nói rõ đôi mắt của nàng có hy vọng chữa khỏi hay không?

Phúc Thanh công chúa nghĩ như vậy, dần dần buông tay.

“Tốt, tốt, nếu Yến Vương phi đã nói như vậy, vậy xin ngươi giúp Phúc Thanh trị liệu mắt tật đi.” Hoàng Hậu bình phục lại, mặt trầm như nước, “Nếu như có thể trị khỏi đôi mắt của Phúc Thanh, bổn cung chắc chắn thâm tạ, nếu như không thể ——”

Khương Tự mỉm cười chặn lại lời nói sau đó của Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, con dâu nghe thấy trừng phạt, áp lực sẽ rất lớn.”

Úc Cẩn mím môi cười trộm.

Hắn còn lo A Tự tới trước mặt Đế hậu sẽ khiếp đảm, hiện giờ xem ra thật sự lo thừa rồi.

Cũng phải, A Tự giết người phóng hỏa đều không nháy mắt, can đảm tự nhiên đủ lớn.

Hoàng Hậu nghẹn đến mức gân xanh trên thái dương đều hằn lên.

Bà nghe lầm rồi? Thời điểm thế này mà Yến Vương phi còn dám uy hiếp bà không được buông lời hung ác.

Hoàng Hậu nhìn Khương Tự thật sâu.

Khương Tự bình tĩnh nhìn lại.

Lần nữa đi vào cái nơi ăn thịt người không nhả xương như hoàng thất, kiếp trước nàng lựa chọn giấu tài lại chết oan chết uổng, vậy kiếp này liền thống thống khoái khoái làm chính mình đi.

Quy củ đặt ở nơi đó, trói buộc tuyệt đại đa số người, nhưng luôn có một bộ phận nhỏ dù có phá vỡ quy củ cũng vẫn sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn nữa.

Chỉ cần có năng lực phá vỡ quy củ đó.

Khương Tự rất rõ ràng, vô luận trước mắt Hoàng Hậu tức giận như thế nào, Hoàng Thượng nghi ngờ ra sao, chỉ cần trị khỏi đôi mắt của Phúc Thanh công chúa, như vậy trước đó nàng từng nói qua cái gì đều không còn đáng kể, những cái đó chỉ là nàng tự tin biểu hiện mà thôi.

Phúc Thanh công chúa nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, cho dù thất tẩu trị không hết đôi mắt của con cũng không sao cả. Mắt nhi thần bị tật cũng không phải do thất tẩu, tệ nhất cũng chỉ là bộ dáng cũ thôi……”

Khương Tự nghe xong, hơi hơi cong môi.

Không thể không nói, Phúc Thanh công chúa là người hiểu chuyện.

Hoàng Hậu bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lấy khăn chấm chấm khóe mắt, ngữ khí khôi phục nhu hòa: “Không biết khi nào thì Yến Vương phi có thể trị liệu cho Phúc Thanh, lại cần những thứ gì hoặc bao nhiêu nhân thủ?”

Khương Tự nói: “Hiện tại liền có thể, xin Hoàng Hậu an bài một gian phòng không người quấy rầy là được.”

“Không người quấy rầy?” Hoàng Hậu nhíu mày.

“Đúng vậy, chỉ có thể có hai người con với công chúa.”

Hoàng Hậu nhất thời chần chờ, không khỏi nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế cực kỳ thống khoái, lập tức phân phó người đi an bài.

Đơn độc ở chung sợ cái gì, nha đầu này không điên không ngốc, chẳng lẽ dám thương tổn Phúc Thanh?

Rất nhanh Khương Tự cùng Phúc Thanh công chúa đã ở trong một gian phòng đã được an bài, tất cả mọi người canh giữ ở bên ngoài chờ.

Trong phòng trống vắng yên tĩnh, thanh âm của Phúc Thanh công chúa có vẻ có chút linh hoạt kỳ ảo: “Thất tẩu, tẩu thật sự có thể chữa khỏi đôi mắt của ta sao?”

Khương Tự mềm giọng: “Công chúa đừng sợ, chúng ta có thể thử xem. Tựa như lời công chúa vừa mới nói, tệ nhất cũng chỉ như cũ thôi.”

Phúc Thanh công chúa nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Trong lòng nàng vẫn sợ nha.

Có hy vọng lại diệt sạch, sao có thể như bộ dáng cũ được?

Chẳng qua, nàng không muốn nhìn thấy mẫu hậu vì thế mà trách phạt người không liên quan ……

“Công chúa nằm yên, thả lỏng……”

Phúc Thanh công chúa theo lời làm theo, được Khương Tự đỡ chậm rãi nằm xuống giường trúc.

Giường trúc hơi lạnh, bốn góc phòng còn đặt chậu băng, nhưng lòng bàn tay nàng lại nhanh chóng toát ra rất nhiều mồ hôi, ướt sũng một khoảng.

Phúc Thanh công chúa cảm giác được mí mắt bị nâng lên, ngay sau đó là đau ngứa rất nhẹ.

Cái loại cảm giác này thực sự rất nhẹ, có lẽ là vì đắm chìm trong bóng đêm vô biên, nên đặc biệt rõ ràng.

Thấp thỏm lo âu như thủy triều tràn qua buồng tim Phúc Thanh công chúa, khiến hô hấp của nàng trở nên dồn dập.

Bên tai nàng là thanh âm nhu hòa trầm ổn của nữ tử, mang theo lực lượng kiên định nào đó: “Thả lỏng chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Phúc Thanh công chúa dần dần thả lỏng.

Không biết qua bao lâu, thanh âm nhu hòa bên tai lại lần nữa vang lên: “Công chúa có thể dậy rồi, ta đỡ công chúa.”

Sau một hồi trầm mặc, Phúc Thanh công chúa bỗng nhiên ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “ Không nhìn thấy, vẫn không nhìn thấy……”

Quả nhiên là quá muốn nhìn thấy nên mới sinh ra ý nghĩ hão huyền, đã mù mười năm, sao có thể đột nhiên hồi phục thị lực chứ!

Phúc Thanh công chúa dùng tay che mặt muốn khóc, lại đột nhiên chạm phải một vật.

Khương Tự bật cười: “Công chúa đã lâu không thấy ánh sáng, ta phủ khăn vải trên đôi mắt cho công chúa, đợi lát nữa đến nơi sáng sủa, trước cách khăn vải để cho đôi mắt thích ứng một chút rồi hẵng cởi ra, nhìn xem thế nào.”

Phúc Thanh công chúa nhất thời luống cuống.

“Ta mang công chúa đi ra ngoài.” Khương Tự nắm tay Phúc Thanh công chúa đi ra cửa.

Cửa vừa mở, Cảnh Minh Đế suýt nữa ngã nhào.

“Khụ khụ, đôi mắt Phúc Thanh thế nào rồi?”

Phúc Thanh công chúa có chút chần chờ: “Con, con không biết……” 

DMCA.com Protection Status