Bùi Văn Thành và những người khác nhếch môi cười nhạt, cũng không ai lên tiếng.
Lúc này, Bùi Cửu Thiên nhẹ giọng nói: “Chủ Tư, đừng nói khó nghe như vậy? “Chú phải hiểu một cái đạo lí, quân ép thì thần phản! Không thể không phản được”.
“Kể từ bây giờ, thời kỳ của chủ đã hết!”
“Hay cho một câu “không thể không phản”!”
Không đợi Bùi Nguyễn Minh lên tiếng, Bùi Văn Cẩn thấy Bùi Cửu Thiên kiêu ngạo, độc đoán, ông ta thở dài rồi nhẹ giọng nói:
| “Bùi Cửu Thiên, cháu cho rằng mấy năm nay chú hành sự nhún nhường.
Mặc cụ bà bên trên gây áp lực, bên dưới thì hỗn loạn.
Cháu thế mà tưởng chú mềm yếu có thể lấn lướt à!”
| “Cháu thật sự nghĩ rằng, sau khi chú mất đi con trai, thì sẽ mất hết ý chí, không còn quan tâm đến tình hình Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas nữa, sẽ trở thành một con hổ già không răng sao?”
“Cháu cũng thật sự cho rằng những năm qua những gì cháu làm gì mờ ám chứ không biết sao?" “Cháu nghĩ rằng chủ không thể kiểm soát cháu được à?” | "Chú không động đến cháu, thậm chí thấy cháu phạm sai lầm cũng không làm gì, ấy là vì chú muốn cháu có thể tự kịp thời tỉnh ngộ, tự mình đứng lên và trở thành người kế thừa thật sự của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas!"
“Nhưng sự thật nói cho chú rằng, Bùi Cửu Thiên cháu không làm được!”
“Bùi Cửu Thiên, cháu không có tư cách này!”.
“Vào ngày sinh nhật của cụ bà, cháu còn dám dùng sức mạnh của Đảo Quốc để hăm dọa tất cả mọi người.” “Bùi Cửu Thiên, cháu thật sự khiến chủ quá thất vọng”
“Hôm nay, chú nói cho cháu biết, chỉ cần môn chủ tôi không chết, Bùi Cửu Thiên như cháu mãi mãi chỉ là bề dưới!”
“Gia tộc tương tàn? Cháu nghĩ mình là ai?” | Bùi Văn Cẩn nét mặt lạnh lùng, lãnh đạm lên tiếng.
Những lời ông ta nói đã khiến Bùi Văn Thành, Bùi Lệ Thu và những người khác đều thất thần.
Không biết từ bao lâu rồi, mọi người mới nhìn thấy Bùi Văn Cẩn bá đạo như vậy.
Vẻ lịch sự, nho nhã của ông ta trong suốt mấy năm nay, khiến người khác lầm tưởng rằng mình có thể chèn ép được ông ta.
Nhưng dù sao, ông ta vẫn là môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.
“Bùi Văn Cẩn, lúc này nói mấy câu đó cũng vô nghĩa!”
Bùi Cửu Thiên cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước, bên cạnh anh ta là Bùi Văn Thành, Bùi Lệ Thu cùng các đội quân tinh nhuệ khác của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, phía sau còn là các tinh nhuệ của Đảo Quốc.
Đảo Quốc Âm Lệ...!Đảo Quốc Niên Lưu
Đảo Quốc Thổ Ngự Môn Gia...!
Đây không chỉ là đội quân tinh nhuệ của Đảo Quốc mà còn là những cao thủ của Đảo Quốc.
Ở đây không thể thiểu các Chiến Thần và cao thủ cấp Binh Vương.
Giờ phút này, họ đều có ý muốn đứng về phía Bùi Cửu Thiên.
Đây cũng là lý do khiến Bùi Cửu Thiên gây ra một màn tranh quyền đoạt chức hôm nay.
Lúc này, Bùi Cửu Thiên hai tay chắp sau lưng:
"Bùi Môn chủ, chú Tư!”
“Bây giờ đã khác rồi, ai mạnh thì người đó có quyền” “Không có sức mạnh, nói gì cũng sai thôi!” “Hôm nay cháu có sức mạnh, như vậy cháu có thể ngồi ở vị trí đó là điều hiển nhiên rồi!” “Cháu có thể.”
Bum...bum...bum...!
Bùi Cửu Thiên còn chưa kịp nói xong, liền thấy tứ phía vang lên tiếng động lớn, sau đó trên không trung xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng bằng thép, cabin lập tức mở ra, trong cabin có vô số súng ống, khống chế tất cả đám người phía dưới.
Rõ ràng Bùi Văn Cẩn, môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas không hề nói suông.
Hóa ra ông ta đã sớm chuẩn bị rồi.
Trong phút chốc, ai nấy trong sân đều căng thẳng.
Chỉ cần có điều gì không.
thích đáng là hai bên sẽ xảy ra va chạm.
Khi đó chắc chắn xác chết la liệt, máu chảy thành sông.
Bà cụ nhà họ Bùi vô cùng đau đớn khi nhìn thấy cảnh này, từ từ nhắm mắt lại.
- -----------------.