Hahaha!
Hahaha!
Bùi Cửu Thiên, nhìn chiếc trực thăng được trang bị vũ trang đang chĩa xuống kia, anh ta đột nhiên bật cười: “Bùi môn chủ, chú Tư à! Cháu thật sự đã đánh giá thấp chú rồi!”
“Cháu không ngờ chú đã đoán được hôm nay cháu sẽ đến cướp quyền”
“Đoán được cháu hôm nay sẽ tạo phản!”.
"Chú thật lợi hại!” “Chỉ có điều, chú thật sự muốn chơi như vậy sao?” “Nếu hai chúng ta cùng chơi, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas không chừng hôm nay sẽ phải chẳng còn”.
“Bùi Văn Cẩn chú đã cố gắng gây dựng nhiều năm như vậy, chú thật sự sẽ trơ mắt nhìn Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chỉ vì lục đục mà tan rã sao?”
Bùi Cửu Thiên vẻ mặt lạnh lùng.
Bùi Văn Cẩn khẽ cau mày, nhìn đám người đứng kế bên Bùi Cửu Thiên, rồi nhìn người bên mình.
Mặc dù Bùi Văn Cẩn cảm thấy mình có thể thắng, nhưng nếu thắng thì hơn phân nửa cũng là thắng trong thảm hại.
“Vì vậy, cháu có một đề nghị có thể tránh cho Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas không đến mức cả chết lưới rách”
Bùi Cửu Thiên đi tới phía trước vẫy vẫy tay, sau lưng đột nhiên có người cầm lên một chiếc ghế bành, đặt ở phía sau anh ta.
Bùi Cửu Thiên dựa vào ghế, chân vắt chéo nhìn đám người trước mặt, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh.
Khi ánh mắt Bùi Cửu Thiên quét qua, tất cả các cao thủ của Đảo Quốc cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, người nào người nấy đều mang ánh mắt ác liệt, sát khí ngùn ngụt.
Dĩ nhiên, chỉ cần lúc này Bùi Cửu Thiên lên tiếng, người của Đảo Quốc sẽ bao vây giết chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Bùi Cửu Thiên tỏ ra bình thản, ngược lại còn nói:
“Bùi Nguyên Minh, anh có dám chơi cùng tôi một trò chơi không?”
"Hôm nay, tôi đã giúp anh chuẩn bị một số cao thủ, chúng ta thử xem anh tài giết chết được Kiếm thánh Đảo Quốc như anh rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
“Nếu anh có thể một người một ngựa chiến thắng trò chơi mà tôi sắp xếp cho anh.
Tôi sẽ bó tay chịu trói, chuyện người nhà tương tàn tranh giành quyền lực đến đây kết thúc!”.
“Bùi Nguyên Minh anh không phải là người hiên ngang lẫm liệt sao?”
"Không phải yêu nước yêu dân sao?”
“Không phải vì quốc thái dân an của Đại Hạ mà có thể làm tất cả sao?”
“Vậy thì tham gia đi!” “Chỉ cần anh có thể giết được tôi, thì biến cố này vĩnh viễn sẽ tan thành mây khói!”.
“Vấn đề là Bùi Nguyên Minh anh có dám chơi hay không?”
Nghe thấy điều này, mọi người đều bất ngờ, không ai có thể nghĩ Bùi Cửu Thiên lại ra đề nghị như vậy.
Để Bùi Nguyễn Minh lấy sự sống chết của mình đặt cược tương lai của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.
“Có lý!”.
Lúc này, Bùi Lệ Thu bước ra khỏi đám đông, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lãnh đạm.
“Bùi Nguyên Minh, cậu không phải là hiên ngang lắm sao?"
“Không phải cậu rất có quy tắc, rất có quan niệm đại cục hay sao?”
"Bây giờ chỉ cần cậu đồng ý tham gia trò chơi này cùng Bùi Cửu Thiên, vậy thì màn chú cháu tương tàn ngày hôm nay sẽ biến mất”
“Hơn nữa, cậu còn có thể cứu được những người vô tội khác” “Đã như vậy rồi, cậu còn không dám đứng lên?” “Hay là xung quanh có quá nhiều cao thủ nên cậu sợ?” "Nếu như cậu sợ, tôi có thể thay Cửu Thiên quyết định!” “Chỉ cần cậu quỳ trước mặt Bùi Cửu Thiên lạy ba lạy thì tôi hứa sẽ buông tha cho cậu!” Bùi Lệ Thu nét mặt khinh bỉ, không ngừng châm chọc.
- -----------------.