"Cháu vất vả làm ăn mười mấy năm, phòng lớn, phòng nhì từ lâu đã sáp nhập vào làm một!" "Để có được sự ủng hộ của người Đảo quốc, cháu từ lâu đã có chung lợi ích với bọn họ!" "Có phòng lớn, phòng nhì, có người Đảo quốc!" "Bùi Văn Cẩn chú có thể làm gì được cháu?"
"Xét về thực lực hiện tại của Bùi Cửu Thiên cháu, cho dù muốn tự mình thành lập một gia tộc riêng, cho dù muốn ép chú thoái vị cũng rất dễ dàng!"
| "Nhưng cháu vẫn luôn chừa cho Bùi Văn Cẩn chủ một chút thể diện.
Bởi vì chủ là chủ nhân của Bùi Môn ở Cảng Thành, cho nên ta vẫn luôn cam tâm tình tình nguyện làm một Thiếu chủ.
Chỉ chờ chú cho cháu địa vị, chỉ chờ chú thoái vị, cháu sẽ lên nắm quyền!"
"Nhưng chú lại không biết xấu hổ, vì người ngoài, chú sẵn sàng hủy bỏ địa vị của cháu!" "Lại cũng không cho cháu lên chức!?" "Nếu đã như vậy, hôm nay mọi người cũng đem hết mọi chuyện phơi bày ra đi!"
"Hoặc là, Bùi Văn Cẩn chú chính vào lúc này thoái vị nhường lại cho lớp người đi sau, giao lại cho Bùi Cửu Thiên cháu vị trí môn chủ của Bùi Môn!"
"Hoặc là hôm nay chú sẽ mất hết tất cả, bằng mọi cách, xem xem rốt cuộc là Bùi Cửu Thiên cháu chuẩn bị đầy đủ, hay là Bùi Văn Cẩn chú có hậu thuẫn tốt!"
"Nhưng tin cháu đi, cho dù người của cháu có bị giết sạch, cháu có thể thất bại, nhưng cháu sẽ không hối hận!".
"Nhưng người của Bùi môn chủ lại mất hết!" "Cháu xem chú làm vua thế nào, bảo vệ biên giới thể nào!" Ánh mắt Bùi Cửu Thiên lúc này lạnh lùng, lộ ra toàn bộ chiêu bài mà anh ta cất giấu nhiều năm.
Thật ra thì, anh ta không muốn trực tiếp trở mặt với Bùi Văn Cẩn ở chỗ này.
Theo kế hoạch của anh ta, mọi việc vẫn phải từ từ, anh ta sẽ trở thành Thiểu chủ, sau đó từng chút một xâm chiếm lực lượng của Bùi Văn Cẩn, cuối cùng thuận lợi lên chức.
Nhưng hôm nay Bùi Nguyên Minh đã vạch trần mọi chuyện, đem những chuyện không thể nói kia công khai toàn bộ.
Đã như vậy, Bùi Cửu Thiên anh ta chỉ có thể cố chấp trở mặt mà lên chức.
Bà cụ Bùi đang ngồi trên cao lúc này vẻ mặt ảm đạm, nói: "Cửu Thiên, cháu thật là hỗn xược!" "Đây là những thứ cháu nên nói sao?" "Mau cho người rút lui đi, sau đó tới nhận lỗi với chú Tư!".
"Bà đảm bảo cháu vẫn là Thiếu chủ của Bùi Môn ở Cảng Thành!"
Rõ ràng, cho dù chuyện đến nước này, bà cụ Bùi cũng không muốn thấy người Bùi Môn ở Cảng Thành chém giết lẫn nhau.
Bà ta cũng hy vọng rằng mọi việc có thể được giải quyết hòa bình.
Bùi Cửu Thiên cười chế nhạo, nhạt nhẽo nói: "Bà nội, bây giờ nói chuyện này còn có ích gì?" "Nếu chú Tư thực sự muốn để cháu lên chức, thì mọi chuyện đã không đi tới bước này."
"Dĩ nhiên, muốn cháu tin chủ Tư, không phải là không thể!" "Vậy thì chú ấy cần thể hiện thành ý!"
"Chỉ cần mang tên nhãi ranh tí tuổi này đem chặt đầu! Cháu sẽ tin tưởng thành ý của chú ấy, liền để bạn bè Đảo quốc của cháu tạm thời rời đi!"
Khi đang nói, ánh mắt u ám của Bùi Cửu Thiên hướng vào trên người Bùi Nguyên Minh.
Mà những người Đảo quốc đó, từng người một, ánh mắt hoặc kiêng dè, hoặc kiêu ngạo hoặc lạnh lùng cũng rơi vào Bùi Nguyên Minh..
Với việc giết Miyada Shinosuke, bắt giữ Tenkade Shiro, danh tiếng của Bùi Nguyên Minh từ lâu đã mất ở Đảo quốc.
Lần này người Đảo quốc tập hợp sáu môn phái lớn, năm lãnh đạo của năm nhà, điều động lực lượng hùng hậu tới Cảng Thành để hỗ trợ Bùi Cửu Thiên giành quyền lực, ngoài ra còn một lý do quan trọng khác chính là họ muốn giết Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì họ biết rõ nếu như không nhanh chóng giết Bùi Nguyên Minh, không chừng Đại Họ có thể sẽ xuất hiện thêm một Tổng giáo đầu thứ hai.
Đến khi đó, dã tâm xâm chiếm Đại Hạ của Đảo quốc sẽ không còn khả năng thực hiện.
Nhìn thấy vẻ Bùi Cửu Thiên hung hăng càn quấy, Bùi Văn Cẩn thở dài một cái.
Ánh mắt có chút khó hiểu của ông ta hướng về Bùi Văn Thành, Bùi Văn Sơn cùng Bùi Lệ Thu, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh lớn, anh hai, em gái, xem ra các người cũng giống như Bùi Cửu Thiên, quyết tâm làm phản phải không?".
Ngôn Tình Sủng
- -----------------.