Nhuyễn kiếm màu bạc cơ hồ không nhìn ra hình bóng, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Hiên Viên Triệt một kiếm quét ngang, đâm thẳng vào cái mồm rộng lớn của mãng xà.
Cơ hồ mấy cái răng nanh của nó, đều treo trên đầu Hiên Viên Triệt, nước dãi dính hết lên người hắn.
Trong cái mồm to khủng bố đó, Hiên Viên Triệt thật sự rất nhỏ bé.
“Vương gia.” Thu Ngân từ xa chạy tới, tim bị dọa đến mức ngừng đập.
Rất nguy hiểm.
Đón lấy Lưu Nguyệt rơi về phía mình, Độc Cô Dạ nhìn Hiên Viên Triệt, nhướng mày.
Mạt mày một mảnh thiết huyết, Hiên Viên Triệt hét to một tiếng, cánh tay vung lên, cầm lấy lợi kiếm đang đâm vào mồm mãng xà, quét ngang, phi về phía sau nó.
Chỉ thấy ngân quang lướt qua, đầu của đại bạch xà, từ khóe miệng, bị Hiên Viên Triệt chém một kiếm chia thành hai nửa.
Máu tươi, lập tức văng lên mặt Hiên Viên Triệt.
Mộ Dung Vô Địch đang đi nhanh tới, thấy vậy khiếp sợ mở to mắt. Đầu mãng xà cứng đến mức nào, bọn họ đều biết, này… Cư nhiên trực tiếp chém đứt, này…
Đại bạch xà ăn đau, lại càng điên cuồng hơn.
Giương đầu lên, duôi đánh về phía Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thần tình thiết huyết, trong mắt chỉ có ánh sáng lạnh lẽo, dữ tợn giống như quỷ dạ xoa.
Thấy vậy hừ lạnh một tiếng, chẳng những không tránh đi, ngược lại vung cao kiếm, vọt lên, nhảy lên không, bay về phía đuôi, một kiếm phá không.
Ngân quang chớp động, trong không trung cứ như có một tia chớp xẹt qua.
Đuôi xà thật lớn và tia chớp nhảy lên không, men theo thân thể của mãng xà mà chém, đâm sâu vào tầng da cuối cùng.
Đám người Thu Ngân đang chạy nhanh về phía này, thấy vậy không khỏi mắt mở lớn, dừng bước. Vương gia bọn họ phát cuồng.
Thân thể đại bạch xà trong khoảnh khắc đều đứng thẳng lên, đầu quay tứ tung, sát khí dữ tợn.
Không đợi kiếm quang dừng lại, hai mắt Hiên Viên Triệt hiện lên sự ma quái, xoay người phóng tới trên người mãng xà.