Lưu Nguyệt vừa mới né tránh một chút, mãng xà đã xông đến, đầu đánh ngay vào bả vai trái của nàng.
Lưu Nguyệt đang ở giữa không trung, vốn không có ngăn cản, chịu va chạm như vậy, lập tức bị đánh bay về phía tảng đá lớn bên cạnh, đầu hướng về phía tảng đá.
“Nguyệt.” Hiên Viên Triệt đuổi sát tới thấy vậy, hai mắt nháy mắt liền hiện lên màu đỏ, rống to một tiếng, thân hình đột nhiên phá không, tốc độ tăng thêm vài phần, giống như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng = nhanh chóng), vọt về phía tảng đá đang sát gần đỉnh đầu Lưu Nguyệt.
Đám người Thu Ngân phía sau nhất tề kinh ngạc há hốc mồm.
“Hôm nay xui xẻo.” Lưu Nguyệt bị mãng xà đánh toàn lực, cơ hồ khung xương toàn thân đều vỡ vụn, thân thể không chịu khống chế bay về phía sau.
Trơ mắt nhìn tảng đá gần trong gang tấc, lại không thể làm được gì.
Thanh như tia chớp, bay đi như bão.
Mắt thấy Lưu Nguyệt sắp bị đập lên tảng đá kia, Hiên Viên Triệt phía sau như chỉ màng treo chuông, cuống cuồng phi tới, chắn ở trước người Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, “Phanh” một tiếng, đập vào một chỗ mềm mại, một ngụm máu tươi không khống chế được rốt cuộc cuồng phun ra, dính vào trên người người trước mặt.
“Nguyệt, Nguyệt.” Hiên Viên Triệt thấy vậy hai mắt cơ hồ phun ra huyết, vẻ mặt dữ tợn.
“Không chết được.” Ngẩng đầu, Lưu Nguyệt để lộ hàm răng dính đầy máu.
Miệng đầy tơ máu, làm cho vẻ dữ tợn trong mắt Hiên Viên Triệt càng sâu, một cỗ sát khí cực kì cường đại tỏa ra, bão táp trong đáy mắt Hiên Viên Triệt kịch liệt nổi lên.
Ngay tại lúc hai người một hỏi một đáp, mãng xà phát cuồng phía sau lại xông lên, mở rộng mồm cắn về phía Lưu Nguyệt.
Hiên Viên Triệt nắm chặt lợi kiếm trong tay, cổ tay ôm Lưu Nguyệt run lên, ném Lưu Nguyệt về phía Độc Cô Dạ.
Cùng khắc, trong mắt hiện lên sát khí dày đặc. Làm tổn thương Lưu Nguyệt của hắn, hắn bắt nó phải đền mạng. (Su : ~^O^~ ô ô ô, e càng ngày càng yêu ca, chụttttttttttttttttttt)
Lợi kiếm bay lên cao, dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt thiết huyết như Tu La.
Tiếng gào thét phá không, Hiên Viên Triệt không hề chần chừ, một kiếm liền hướng đến đại bạch xà đang đứng thẳng kia, bão táp mà âm trầm, xuyên thủng mây xanh.