Huyết sắc chảy ra, cái bụng của đại bạch xà xuất hiện một cái vòng tròn màu đen, tiếng tan chảy xèo xèo vang lên giống như bị acid sunfuric ăn mòn.
Cắn răng, đáng tiếc, da quá dày, đâm không sâu, nếu không một dao này, có thể đem mãng xà cắt thành hai nửa.
Ý niệm trong lòng chợt lóe, tay Lưu Nguyệt vũng không hề chậm lại.
Cổ tay trái run lên, Thiên Tàm Ti đang bó chặt trên người đại bạch xà nháy mắt liền vọt ra xa, hai chân Lưu Nguyệt ở trên người mãng xà nhún một cái, thân như phi yến, bay ra xa.
Hết thảy chỉ trong nháy mắt, mấy người đang giao chiến cùng mãng xà cũng chẳng ai thấy.
Trường kiếm trong tay ngang trời, đang định chống lại cái đầu đang lao tới của mãng xà, không nghĩ tới nó lại đột nhiên ngừng lại trong không trung một chút, thân hình kịch liệt run rẩy, máu đỏ trong mắt như lửa tràn ra cánh đồng, vẻ mặt cực kì dữ tợn, không thèm chống lại bất kì ai, quay đầu mạnh mẽ đánh về một hướng khác.
Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi ngu ngơ, cũng nhìn về phía con mãng xà quay đầu.
Tóc đen phi múa, thân hình như điện, chỉ thấy Lưu Nguyệt cầm lấy Thiên Tàm Ti nhảy lên không, vọt ra xa.
Phía sau, mãng xà không biết sao lại phát cuồng, giương to mồm, lao về phía Lưu Nguyệt như điên.
Tốc độ kia, nhanh đến mức làm cho người ta há hốc mồm.
“Nguyệt, mau tránh ra.” Liếc mắt một cái liền thấy rõ đối tượng công kích của đại bạch xà, tim Hiên Viên Triệt nháy mắt trồi lên tận cổ họng, bất chấp nguy hiểm, từng bước nhảy lên không, đuổi theo mãng xà đang hướng về phía Lưu Nguyệt.
Máy người còn lại đều sửng sốt. Mãng xà này sao đột nhiên lại đi công kích Lưu Nguyệt?
Phía sau có vật đột nhiên phi nhanh tới, Lưu Nguyệt mặt trầm như nước, sát khí dữ tợn sau lưng, cơ hồn có thể nuốt chửng nàng, đại bạch xà đang đến đây.
Sát khí phá không tới trong giây lát, nhanh đến mức nàng còn không có thời gian để thở dốc.
Hai hàng lông mày nhíu lại, cổ tay Lưu Nguyệt run lên, cả người cuộn lại, lộn ngược ra phía sau.
Nàng phản ứng mau, nhưng mãng xà phía sau tốc độ nhanh hơn.