Chương 2503:
Trong ấn tượng của cô Thẩm Lệ là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, thế mà bây giờ khi 《 Mất Thành 》 vừa bắt đầu quay, chỗ quay phim vừa mới thuê, mỗi ngày đều phải mất một khoản chi phí lớn, thế mà đột nhiên cô laị nói muốn về nhà nghỉ ngơi, hành động này, có thể nói rất tùy hứng.
Còn Cố Mãn Mãn với tư cách người đại diện, cũng đã đến lúc phải phát huy tác dụng rồi.
Theo lý mà nói, Cố Mãn Mãn nên khuyên Thẩm Lệ đừng tùy hứng như vậy.
Nhưng mà tâm trạng của Thẩm Lệ làm cho cô vô cùng lo lắng.
Tốn tiền thì tốn tiền thôi, cũng không phải không bồi thường nổi!
Sau khi Cố Mãn Mãn đã quyết tâm, bèn nói với Thẩm Lệ: “Chị Tiểu Lệ, chị vào trong xe nghỉ ngơi trước, em đến chỗ đạo diễn xin phép nghỉ.”
Thẩm Lệ khẽ gật đầu.
Cố Mãn Mãn thì quay người đi tìm đạo diễn.
Thẩm Lệ vừa dựa vào xe bỗng ngã ngồi xuống đất.
Trong đầu toàn là cảnh tượng ban nãy khi Cố Tri Dân ôm Tiêu Văn đi trước.
Hóa ra là có thai.
Nhìn có vẻ Cố Tri Dân rất lo lắng.
“Cô Thẩm.”
Bỗng giọng nói của một người đàn ông vang lên kéo lại dòng suy nghĩ của cô.
Tâm trạng của Thẩm Lệ lên xuống quá lớn, nên phản ứng chậm chạm, dựa theo tiếng gọi quay sang nhìn, thì trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang mặc âu phục.
Người đàn ông này rất cao, khuôn mặt sáng sủa, cả người toát lên vẻ nho nhã, khí chất không tầm thường.
Nhìn hơi quen mặt, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Người đàn ông hình như cũng nhận ra cô đang nghĩ gì, hoi cong môi lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Cô Thẩm, năm ngoái chúng ta từng gặp mặt trong một buổi tiệc, tôi là Đào Triển Minh.”
Đào Triển Minh.
Thẩm Lệ đã nghĩ ra: “Anh là ông chủ của Dị Kiền.”
Dị Kiền là một công ty mạng mới nổi mấy năm nay, nhưng chỉ bằng vài năm ngắn ngủi đã trở thành công ty nổi tiếng dẫn đầu trong giới, cũng là một trong những nhà tài trợ cho bộ 《 Mất Thành 》này.
“Cô Thẩm vẫn nhớ tôi sao.” Trong mắt Đào Triển Minh mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhưng khó có thể hiểu rõ anh ta đang vui hay không vui.
Có lẽ những người giỏi giang đều như thế, am hiểu việc che giấu tâm trạng, không dễ dàng để người khác nhìn rõ suy nghĩ trong lòng mình.
Nếu như bình thường, có lẽ Thẩm Lệ còn có thể dùng khả năng chuyên nghiệp của mình để đối phó với một nhà tài trợ.
Nhưng hiện giờ cô đang không có tâm trạng đó.
“Nếu như ông chủ Đường không còn chuyện gì khác, tôi có thể đi trước không? Tôi muốn ở một mình một chút.” Giọng nói của Thẩm Lệ rất uể oải.
Đào Triển Minh thấy cô nói vậy cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt càng hòa nhã hơn: “Vốn dĩ tôi đến xem tình hình quay phim một chút, nhưng thấy tâm trạng của Cô Thẩm thế này, có lẽ 《 Mất Thành 》sẽ không thể hoàn thành đúng thời hạn rồi.”