Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2394





Chương 2502:

 

“Chát!”

 

Nét mặt Thẩm Lệ trầm xuống, giang tay tát lại một cái tát.

 

Khuôn mặt tràn đầy đắc ý của Tiêu Văn cứng đờ bởi cái tát này: “Cô vậy mà lại dám đánh tôi?”

 

“Đánh cô thì đã làm sao? Cô cho rằng cô là cái thá gì?”

 

Đôi mắt của Thẩm Lệ lạnh lẽo đến mức kết thành băng, không có thêm động tác nào, nhưng vẫn khiến Tiêu Văn có cảm giác kinh hồn bạt vía, cô ta vô thức lùi lại, nhưng mặt đất không bằng phẳng, cộng với việc đang sợ hãi khiến lúc cô ta lùi lại bị loạng choạng ngã thẳng xuống đất.

 

“Em không sao chứ?” Thẩm Lệ không quan tâm đến cô ta, lo lắng quay đầu nhìn Cố Mãn Mãn.

 

Cố Mãn Mãn vốn dĩ cũng không cảm thấy có gì cả, nhưng được Thẩm Lệ hỏi thăm như vậy khiến đáy lòng cô cảm thấy oan ức. Cô sụt sịt mũi, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nói trong nước mắt: “Em không sao …”

 

Cô chưa bao giờ gặp loại phụ nữ như Tiêu Văn, cứ phải đâm đầu tìm phiền phức, còn không hiểu vì sao lại động tay đánh người nữa.

 

Thẩm Lệ không nói chuyện, chỉ lấy khăn tay ra cho Cố Mãn Mãn lau nước mắt: “Vào trong xe nghỉ ngơi đi.”

 

Cố Mãn Mãn lắc đầu.

 

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng Tiêu Văn kêu đau.

 

“…A…Đau…”

 

Thẩm Lệ nghe thấy tiếng kêu quay đầu lại, thì nhìn thấy Tiêu Văn đang nằm co quắp trên mặt đất, tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua có vẻ hết sức đau đớn.

 

Cố Mãn Mãn thấy thế, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô ta lại bắt đầu giả vờ đúng không? Đồ xấu xa!”

 

Thẩm Lệ trông thấy sắc mặt của cô ta không ổn, nên ngồi xổm ngay xuống trước mặt quan sát vẻ mặt của cô ta: “Tiêu Văn, cô làm sao vậy?”

 

“Con của tôi…” Giọng nói của Tiêu Văn vô cùng yếu ớt: “Cứu … Cứu con của tôi.”

 

Sau khi Thẩm Lệ nghe thấy Tiêu Văn nói điều này, chợt mở to hai mắt ra: “Cô nói cái gì?”

 

Đúng lúc này, thì Cố Tri Dân từ đằng xa chạy tới: “Tiêu Văn!”

 

Thẩm Lệ ngẩng đầu, hơi ngỡ ngàng nhìn Cố Tri Dân đang chạy đến bên này, không khỏi dâng lên cảm giác không chân thực.

 

Cô thấy Cố Tri Dân chạy tới, nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh ta đang bế Tiêu Văn lên khỏi mặt đất chạy đi.

 

Sắc mặt Tiêu Văn trắng bệch, níu lấy vạt áo của anh ta thì thào kêu lên: “Con”

 

“Chị Tiểu Lệ?”

 

Thẩm Lệ chăm chú nhìn theo hướng Cố Tri Dân rời khỏi, sắc mặt như bị mất hồn mất vía làm cho Cố Mãn Mãn trông thấy mà lo lắng.

 

Sau đó Thẩm Lệ mới hoàn hồn, ánh mắt hơi trống rỗng: “Chị muốn nghỉ ngơi.”

 

Dáng vẻ này của cô làm cho Cố Mãn Mãn hơi lo lắng, khẽ nói với cô: “Em đưa chị về khách sạn nhé?”

 

Thẩm Lệ lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Về nhà.”

 

“Về nhà?” Cố Mãn Mãn hỏi lại một lần giống như muốn xác nhận.


DMCA.com Protection Status