Chương 1888:
Hạ Lập Nguyên tuy rằng ngoài mặt bày ra bộ dạng không thẹn với lòng, không cảm thấy bản thân làmđiều gì sai cả, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy chột dạ.
Bằng không, ngay cái ngày Nguyễn Tri Hạ trở thành tổng giám đốc Tư Thị, ông ta đã trực tiếp đến tìm Nguyễn Tri Hạ rồi.
Chỉ có Tiêu Giai Kỳ là ngu ngốc dám trêu vào con bé.
Điện thoại Hạ Thời Yến đổ chuông, anh ta vừa định bấm nghe máy thì nghe thấy Tiêu Giai Kỳ nói: “Mẹ chỉ muốn đòi lại công bằng cho Hương Thảothôi, là nó đã hại chết Hương Thảo!”
Bởi tâm trạng quá mức kích động mà giọng nói Tiêu Giai Kỳ có hơi khàn khàn, đáy mắt ngập tràn căm hận.
Tay Hạ Thời Yến ngừng lại,nhìn Tiêu Giai Kỳ vẻ không tin được.
Ác ý của Tiêu Giai Kỳ đối với Nguyễn Tri Hạ vượt ngoài sự tưởng tượng được của anh.
Hạ Thời Yến cho rằng con người Tiêu Giai Kỳ này hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
Anh ta cười giễu cợt: “Tôi thấy tôi nên bảo ba tôi đưa bà vào bệnh viện tâm thần xem thử.”
Anh ngắt điện thoại, sắc mặt lạnh tanh nhìn Tiêu Giai Kỳ: “Hương Thảo chết như thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết. Bàkhông muốn sống nữa thì cứ việc, nhưng đừng lôi nhà họ Nguyễn chúng tôi xuống nước, đừng có lôi cả Nguyễn Thị xuống nước!”
Hạ Thời Yến xoay người, lại nghĩ đếngì đó, hùng hùng hổ hổ bước về phía Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ sợ sệt nhìn Hạ Thời Yến: “Con định làm gì vậy!”
Biểu cảm của Hạ Thời Yến vô cùng khó coi, Tiêu Giai Kỳ không khỏi lùi về saunửa bước.
“Đi gặp Tri Hạ với tôi, nhận lỗi trước mặt con bé!” Hạ Thời Yến nắm lấy cánh tay Tiêu Giai Kỳ lôi ra ngoài.
Tiêu Giai Kỳ lắc đầu lia lịa: “Tao không đi! Là nó đã hại chết Hương Thảo, tao chả làm gì sai cả!”
Hạ Thời Yến tuyệt nhiên không thể hiểu nổi bà ta.
Anh vốn muốn Tiêu Giai Kỳ tự giác tự đi tìm Nguyễn Tri Hạ nhận lỗi.
Thế nhưng trông thấy cái bộ dạng này của Tiêu Giai Kỳ, anh liền biết, bà ta tuyệt đối không đời nào mò đến trước cửa nhà Nguyễn Tri Hạ nhận sai.
Tiêu Giai Kỳ thấy Hạ Thời Yến căn bản không để ý đến mình liền bắt đầu vùng vằng.
Bà ta hết sức chú trọng việc giữ gìn vóc dáng, đã có tuổi lại còn gầy yếu, vốn dĩ giằng co không lại được Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến cương quyết lôi bà ta nhét vào trong xe, rồi cũng lên theo rồi khóa chốt cửa lại, lái đến Tư Thị.
Tiêu Giai Kỳ tóm tay nắm cửa xe cố mở ra, nhưng phát hiện không mở được, bèn quay sang Hạ Thời Yến, kích động gào lên: “Cho tao xuống xe! Tao không đi!”
Tiêu Giai Kỳ luôn có tư tưởng ăn sâu bén rễ trong lòng là bợ đỡ từng người một trong nhà họ Nguyễn, ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ.
Trong tiềm thức, đối diện với Hạ Thời Yến bà ta dù có tức giận lắm, cũng chỉ dám la hét lớn mà thôi, tuyệt nhiên không có gan động tay động chân.
La hét với Hạ Thời Yến cũng đã là giới hạn mà bà ta có thể làm được rồi.
Hạ Thời Yến nghe mà thấy phiền, quay đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ bằng ánh mắt lạnh quát: “Câm miệng!”
Sắc mặt Tiêu Giai Kỳ cứng đờ, hơi sợ hãi cúi đầu, rốt cục cũng ngậm miệng lại.
Chuyện lần này vốn là do Tiêu Giai Kỳ gây ra, bà ta lại không ý thức được sai lầm của mình, còn tỏ vẻ chết cũng không hối cải.
Hạ Thời Yến càng nhìn bộ dạng này của bà ta càng thấy chán ghét.
Anh nhìn thẳng phía trước, thận trọng lái xe nhưng nói với Tiêu Giai Kỳ:
“Bà có thân phận gì, nên làm cái gì, hãy tự mình cân nhắc cho tốt! Đừng vọng tưởng ba tôi thực sự toàn tâm toàn ý che chở cho bà, thời gian chung sống của bà và ông ấy còn nhiều hơn tôi, ông ấy là người như thế nào, bà còn rõ ràng hơn tôi!”
Trong lời nói của Hạ Thời Yến đậm mùi cảnh cáo.
Tiêu Giai Kỳ mím môi, khó chịu nhìn chòng chọc đầu gối của mình, đôi tay siết chặt dây an toàn trong vô thức.