Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1792





Chương 1887:

 

Tiêu Giai Kỳ có tật giật mình bèn nói: “Để tôi đi rót nước cho hai ba con.”

 

Hạ Lập Nguyên nghĩ bản thân là trụ cột gia đình, trước nay luôn thích phô trương uy nghiêm của bản thân.x

 

Thời điểm như thế này sao có thể để Tiêu Giai Kỳ có cơ hội đánh trống lảng được.

 

Ông ta gằn giọng quát: “Đứng lại đó!”

 

Tiêu Giai Kỳ run cầm cập, lập tức đứng im tại chỗ, không dám động đậy, cũng chẳng có gan ngoái đầu lại nhìn Hạ Lập Nguyên.

 

Hạ Lập Nguyên nhìn bóng lưng Tiêu Giai Kỳ, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Có phải bà lại đến gây chuyện với Nguyễn Tri Hạ rồi không?”

 

“Tôi…” Tiêu Giai Kỳ mấp máy môi, vẫn không dám nói gì.

 

Bà ta cũng nhận ra rằng Nguyễn Tri Hạ không còn dễ mềm lòng với bà ta giống như trước, nhưng chẳng thể nào ngờ Nguyễn Tri Hạ lại thực sự dùng hành động thực tế để trả đũa.

 

Dẫu sao trong lòng bà, Nguyễn Tri Hạ đáng lẽ nên ngậm bồ hòn làm ngọt nhường bà mới phải.

 

Có lúc bà ta cũng nhận thấy những việc mình làm hơi quá đáng.

 

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Tri Hạ là con gái bà ta, cho dù có ghét bà ta thì cũng phải chịu đựng chứ?

 

Ban đầu, khi mới nghe được công ty xảy ra chuyện, bà ta hoàn toàn chưa từng hướng ý nghĩ theo hướng này.

 

“Ấp a ấp úng làm cái gì? Xem ra gần đây tối tốt với bà quá rồi? Thế mà và bà lại dám gây chuyện sau lưng tôi, còn không để tôi biết!” Sự giận dữ trong giọng điệu Hạ Lập Nguyên đã thể hiện ra quá rõ ràng.

 

Ông ta cũng chẳng ưa gì Nguyễn Tri Hạ, nhưng cũng hiểu rõ thân phận của Nguyễn Tri Hạ bây giờ, ông ta không thể trêu vào được.

 

Vả lại, Tiêu Giai Kỳ lén lút đi tìm Nguyễn Tri Hạ cũng có nghĩa là không hề xem ông ta ra gì.

 

“Không… Không phải đâu, không phải tôi cố ý không cho ông biết, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho Hương Thảo mà thôi, tôi…..”

 

“Câm ngay!”

 

Hạ Lập Nguyên còn không thèm nghe bà ta nói hết câu, mặt mày xanh mét hung tợn ngắt lời bà ta.

 

Nguyễn Hương Thảo ở sau lưng ông mấy năm gần đây đã làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt, thế nhưng Hạ Lập Nguyên suy cho cùng cũng vì yêu thương cô ta, đối với cái chết của cô ta cũng có phần đau lòng.

 

Chết cũng chết rồi.

 

Sau này đừng nhắc tới cô ta nữa, người khác cũng sẽ quên đi rằng nhà họ Nguyễn có một đứa con gái như thế.

 

Nhưng Tiêu Giai Kỳ cứ một mực nhắc tới Nguyễn Hương Thảo.

 

“Hương Thảo với Tri Hạ có quan hệ thế nào bà còn không biết sao?” Hạ Thời Yến giận quá hóa cười: “Thế mà bà còn dám mò tới tận cửa, muốn đòi lại công bằng cho Hương Thảo? Bà đang giả ngu hay là đần thật vậy?”

 

Tiêu Giai Kỳ nhìn Hạ Thời Yến, sắc mặt khó coi, nói: “Thời Yến, con…”

 

Thái độ của Hạ Thời Yến với Tiêu Giai Kỳ tuy rằng bình thường cũng chả tính là tốt đẹp gì, vì về cơ bản là chả mấy khi anh để ý bà ta.

 

Dù sao Tiêu Giai Kỳ cũng là bậc trưởng bối của Hạ Thời Yến, anh ta châm biếm mỉa mai thẳng mặt bà ta nên bà ta cũng khó nén được tức giận.

 

Tiêu Giai Kỳ quay đầu hướng về Hạ Lập Nguyên, chỉ mong Hạ Lập Nguyên có thể đỡ lời giúp bà ta vài câu.

 

Trong giờ phút quan trọng này, Hạ Lập Nguyên sao có thể nói đỡ cho bà ta.

 

“Tự mình gây ra thì tự mình giải quyết, giải quyết không nổi thì cút ra khỏi nhà họ Nguyễn cho tôi!” Hạ Lập Nguyên nói dứt lời liền xoay người đi lên tầng.

 

Hạ Lập Nguyên lên tầng rồi, Hạ Thời Yến cũng đứng dậy.

 

Anhđưa tay chỉnh lại áo trong, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy châm biếm: “Tôi cũng khâm phục bà thật đấy, đến giờ vẫn còn không phân biệt được sự tình nặng nhẹ, lại còn dám đi trêu chọc Tri Hạ, bà không thấy đến ông nội và bố tôi còn không dám đụng vào con bé à?”


DMCA.com Protection Status