Chương 1732:
“Cô tới bệnh viện một chuyến đi, tôi muốn gặp cô ngay bây giờ!” Giọng điệu của Tô Miên không tốt lắm, ra lệnh xong lập tức cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ cười khẽ một tiếng, cất điện thoại rồi đi thẳng tới gõ cửa phòng bệnh của Tô Miên.
Y tá nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Sao cô lại tới nữa?”
“Cô gái bên trong gọi tôi tới.” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào bên trong phòng bệnh.
Bên trong vang lên giọng nói của Tô Miên: “Để cô ta vào đây.”
Y tá mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ đi vào. Tô Miên khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn chằm chằm cô. Nhìn một lúc, Tô Miên bắt đầu nói: “Đình Kiên không muốn tôi mang thai trước khi cưới, anh ấy cảm thấy chuyện này rất thiếu trách nhiệm, anh ấy nói chuyện sinh con để sau khi kết hôn rồi suy xét, chuyện này chúng tôi vẫn cần bàn bạc lại.”
Những lời này là cô ta lừa gạt Nguyễn Tri Hạ, cô ta thật ra còn không nói chuyện này với Tư Mộ Hàn. Tô Miên có lòng tự tôn của riêng mình, cô ta sẽ không bàn chuyện sinh con với một người đàn ông đến chạm cũng chưa từng chạm vào cô.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ta: “Cô muốn làm thế nào?”
“Cô hẹn Tư Mộ Hàn ra ngoài, chuốc thuốc anh ấy, hoặc là chuốc say cũng được, đến lúc đó gọi điện cho tôi.” Tô Miên nói ra kế hoạch một cách đơn giản, trong mắt là sự tính toán, không có chút tình cảm nào.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi nở nụ cười. Tư Mộ Hàn, đây là cô gái mà anh coi trọng, lòng tràn đầy âm mưu muốn ngồi vào vị trí vợ của tổng giám đốc Tư Thị, tính toán muốn mang thai con của anh, cô ta không hề yêu anh thật lòng.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, nói: “Tô Miên, kế hoạch của cô cũng thật hoàn hảo, để tôi hẹn Tư Mộ Hàn ra ngoài, hạ thuốc anh ta, muốn để anh ta hận tôi, đúng không?”
“Vốn dĩ là cô chủ động muốn hợp tác với tôi, chúng ta mỗi người góp một nửa công sức, đây là giao dịch công bằng.” Tô Miên không cho là đúng.
“Tôi hiểu rồi.” Ý cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ càng rõ hơn.
Tô Miên nói không sai, là cô chủ động tìm tới hợp tác với cô ta, cô và cô ta mỗi người góp một nửa công sức, đây cũng không tính là sai sót gì.
“Chờ tin của tôi.” Nguyễn Tri Hạ nói những lời này xong liền đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bệnh, biểu cảm trên mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh dần, cái túi trong tay cũng bị siết chặt lại.
Thật sự phải vì muốn thắng kiện mà làm loại chuyện này sao?
Cho dù Tư Mộ Hàn dùng quyền thế bắt nạt cô, cô thật sự muốn tính kế anh như vậy sao?
Nguyễn Tri Hạ dựa vào vách thang máy, mắt lơ đãng, suy nghĩ cũng bay xa.
Cô do dự. Làm như vậy chắc chắn là không đúng, cô không biết có nên làm hay không.
Tô Miên không thật sự yêu anh, cả tâm trí toàn là âm mưu, nhưng tình cảm anh đối với cô ta không phải là giả dối như vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngồi im lặng trên sô pha một lúc lâu, ánh mắt nhìn thẳng vào điện thoại đặt trên bàn trà. Tay đặt trên đùi hết nắm chặt lại buông lỏng, cuối cùng vẫn duỗi ra cầm điện thoại lên. Dãy số quen thuộc kia lại bị cô vô thức gõ ra. Ngón tay cái đặt trên nút gọi, do dự rất lâu, chậm chạp không nhấn xuống. Trong nháy mắt này, Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ rất nhiều.
Hình ảnh Tư Mộ Hàn và Tô Miên ở bên nhau, chuyện Tư Mộ Hàn đuổi cô đi… Nhưng, Tư Nguyễn phải làm sao đây?
Nếu bây giờ cô do dự, Tư Nguyễn sau này sẽ sống chung một mái nhà với Tô Miên. Nguyễn Tri Hạ theo bản năng lắc đầu, cô không thể đặt Tư Nguyễn vào chỗ nguy hiểm.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm, bấm số điện thoại.
Điện thoại vang lên tiếng nhạc chờ, Nguyễn Tri Hạ khẩn trương chạm nhẹ vào môi chờ điện thoại được kết nối, sau khi bên kia bắt máy, vài tiếng động liên tiếp vang lên, người đầu bên kia bắt máy.
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn truyền tới: “Chuyện gì?” Giọng nói lãnh đạm, không chút cảm xúc dư thừa.
Nguyễn Tri Hạ ổn định tinh thần, trấn định nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Chúng ta có gì để nói? Em hiện tại hẳn đang tìm mọi cách có thể để lấy chứng cứ thắng kiện tôi đúng không?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn lạnh nhạt, không chút cảm xúc nào.
“Tôi muốn cùng anh nói về chuyện kiện tụng.”
“Em có tư cách gì nói chuyện với tôi?”
Nguyễn Tri Hạ cố nén cơn khó chịu trong lòng, giọng điệu cứng rắn: “Tôi là mẹ ruột của Hạ Hạ, tôi có tư cách.”