Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1639





Chương 1731:

 

Tô Miên phản ứng lại, Nguyễn Tri Hạ là cố ý dọa cô ta, cô ta tức giận nói: “Cô…”

 

Nguyễn Tri Hạ cắt ngang lời nói của cô ta: “Tôi là tới tìm cô hợp tác.”

 

“Hợp tác gì?” Tô Miên nghi ngờ nhìn Nguyễn Tri Hạ, không quá tin Nguyễn Tri Hạ: “Chúng ta có cái gì hay để hợp tác?”

 

Cơ thể Nguyễn Tri Hạ nghiêng về phía trước, chậm rãi lên tiếng nói: “Cô có muốn sinh cho Tư Mộ Hàn một đứa con không?”

 

Tô Miên là một cô gái có đầu óc, những lời Nguyễn Tri Hạ nói có lý, cô cũng biết. Cô và Tư Mộ Hàn ở bên nhau lâu như vậy, Tư Mộ Hàn chưa từng chạm vào cô lần nào, điều này ngoài cô ra, người khác không thể nào biết được. tuy đã 30 tuổi, nhưng cô chăm sóc bản thân rất tốt, tự nhận vẫn có sức hấp dẫn hơn người, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không chạm vào cô, điều này đối với cô mà nói là một sự sỉ nhục.

 

Chuyện này cô không nói cho ai, cũng sẽ không để bất kỳ người nào biết được. Mà đề nghị của Nguyễn Tri Hạ, vừa vặn có thể giải quyết được vấn đề Tô Miên đang mắc phải. Lên giường cùng Tư Mộ Hàn, lại mang thai con của anh. Cứ thế, đời này cô có thể yên tâm làm bà Tư rồi.

 

Trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng ngoài miệng Tô Miên vẫn không đáp ứng ngay lập tức: “Tôi muốn có con với Đình Kiên, nói chuyện cùng anh ấy là được, sao phải bị cô uy hiếp chứ?”

 

“Tôi biết cô hiểu lời tôi nói, cô không cần giả ngu với tôi.” Bộ dáng suy tư của Tô Miên trước đó đều rơi vào mắt của Nguyễn Tri Hạ, cô biết Tô Miên hiểu lời mình nói.

 

“Nếu cô không hợp tác cùng tôi, tôi không thể lấy được quyền nuôi dưỡng Hạ Hạ, cô sau này sẽ phải sống cùng một mái nhà với con bé, mà cô bây giờ đã có sẵn một cơ hội đuổi con bé đi mà không cần tốn nhiều sức, chẳng lẽ cô không muốn nắm lấy sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong, chậm rãi đứng dậy: “Cô suy nghĩ chút đi, nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ xoay người, vừa đi vừa đếm thầm trong lòng: Một, hai, ba…

 

“Từ từ!” Phía sau vang lên giọng nói của Tô Miên.

 

Tri Hạ đứng yên quay lưng lại với Tô Miên, cũng không quay đầu lại, yên lặng đứng đó đợi cô ta nói.

 

“Tôi đồng ý giúp cô, tôi sẽ nghĩ cách để mang thai con của Tư Mộ Hàn, chỉ cần tôi mang thai con của anh ấy, dù cô có thắng kiện hay không cũng phải mang con gái cô đi!” Chuyện này với cô ta chỉ có lợi không có hại, cô ta đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.

 

Nguyễn Tri Hạ nói: “Chờ tin tốt của cô.”

 

Cô mở cửa đi ra ngoài. Tô Miên liền dựa đầu vào tường suy nghĩ, làm cách nào mới có thể khiến Tư Mộ Hàn chủ động chạm vào cô ta. Đã thế cô ta bây giờ lại không có gì để giúp đỡ. Nhưng cơ hội của cô ta rất nhanh đã tới.

 

Chiều hôm sau, Tư Mộ Hàn tới thăm cô ta.

 

Sau khi Tô Miên cho người giúp việc ra ngoài liền dịu dàng nói: “Đình Kiên, gần đây em cứ thấy đau eo, anh có thể xoa giúp em một chút không.”

 

Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế cách xa giường bệnh, mặt không một chút gợn sóng: “Eo đau thì gọi bác sĩ.”

 

Tô Miên cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: “Em không muốn bác sĩ nhìn thấy cơ thể của em…”

 

Tư Mộ Hàn nhướng mày: “Bác sĩ không phân biệt nam nữ, cô đi du học nước ngoài nhiều năm như vậy còn không rõ điều này sao?”

 

Tô Miên cảm nhận được mình đang bị Tư Mộ Hàn chế nhạo, thật mất mặt, nghiêng đầu sang một bên, tức giận nói: “Anh… anh đi đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

 

Quả nhiên là dầu muối đều không ăn! Nếu không phải còn có một Tư Nguyễn sống sờ sờ ở đó, cô ta còn đang có suy nghĩ Tư Mộ Hàn không có khả năng đó!

 

Chỉ là cô ta đã nói đến như vậy, Tư Mộ Hàn vẫn giữ sự nghiêm nghị như thế…

 

“Tôi đi trước.” Tư Mộ Hàn như không nhận ra sai lầm dù chỉ một chút, đứng luôn dậy đi ra ngoài. Bước chân của anh rất dài, lại vội vàng như thể không chờ được phải rời khỏi đây ngay. Chờ lúc Tô Miên ngẩng đầu lên thì bóng dáng của anh đã sớm biến mất.

 

Cô ta tức giận đập gối: “Em chỉ tùy tiện nói một câu, anh vậy mà đi thật!”

 

Cô ta vừa rồi giận quá cho nên mới đuổi anh đi. Thật ra suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta lại không phải vậy.

 

*

 

Nguyễn Tri Hạ vừa mang theo canh đi ra khỏi thang máy đã gặp Tư Mộ Hàn. Anh hẳn là tới thăm Tô Miên. Cô chỉ dừng một chút, nhanh chóng trở lại vẻ bình thường, mặt không biểu cảm đi qua người Tư Mộ Hàn.

 

Mắt nhìn thẳng, chỉ liếc anh một cái, tất nhiên không thể bị anh phát hiện, cô đi rồi, Tư Mộ Hàn còn đứng tại chỗ nhìn cô một lúc lâu rồi mới bước vào thang máy.

 

Nguyễn Tri Hạ đợi Thẩm Lệ uống canh xong mới rời khỏi phòng bệnh, cô nhận được điện thoại của Tô Miên.


DMCA.com Protection Status