Chương 1730:
Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ theo thói quen đưa canh đến bệnh viện cho Thẩm Lệ.
Liên tục mấy ngày, Nguyễn Tri Hạ luôn đổi món canh cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ uống canh đến độ sắc mặt hồng hào, đẹp hơn thấy rõ.
“Mỗi ngày tôi đều uống canh như vậy, nếu uống riết lỡ mập thì sao? Nếu chân hết bị thương rồi, mà người lại mập lên vậy thì dứt khoát rời khỏi giới giải trí luôn cho rồi.” Ngoài miệng Thẩm Lệ nói như vậy, nhưng vẫn bưng canh Nguyễn Tri Hạ nấu cho cô húp xì xà xì xụp.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ tới bệnh viện, trừ đưa canh cho Thẩm Lệ ra cô còn có chuyện khác.
Cô hỏi Thẩm Lệ: “Cậu có biết Tô Miên ở phòng bệnh nào không?”
“Biết chứ, là phòng kế bên của kế bên…” Thẩm Lệ đang húp canh ngẩng đầu lên trả lời, lại cúi đầu hỏi: “Sao thế, cậu muốn tìm cô ta sao?”
Nguyễn Tri Hạ không nói “Phải”, cũng không nói “Không phải” .
Thẩm Lệ cuống lên: “Nếu cậu đúng là muốn đi tìm cô ta, cậu dẫn tớ đi theo với.”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt hỏi: “Lệ à, cậu biết rồi à?”
“Biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ không giải thích, nhưng Thẩm Lệ biết Nguyễn Tri Hạ nói chính là chuyện Tô Miên mua chuộc nhân viên công tác làm cho cô bị gãy chân.
Thẩm Lệ để hộp cơm xuống, nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Chiều qua, Cố Tri Dân sang đây đã nói cho tớ biết.”
Lúc đó, Cố Tri Dân còn rất thất vọng nói, anh vốn là muốn tìm người đánh gãy chân Tô Miên, không nghĩ tới người ác có ác báo, người khác chưa làm gì cô ta đã bị gãy chân rồi.
Đối với chuyện này Cố Tri Dân cứ thất vọng mãi.
Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Dẫn cậu đi theo làm gì?”
“Nếu cậu muốn đi tìm cô ta đàm phán, tôi có thể trấn trận cho cậu. Nếu cậu đánh nhau với cô ta, tớ có thể làm khán giả cổ vũ cho cậu.” Thẩm Lệ nói xong, tự mỉm cười.
“Được rồi, cố gắng nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, thu dọn hộp cơm xong dự định đi ra ngoài.
Thẩm Lệ cũng không biết Nguyễn Tri Hạ tìm Tô Miên làm gì, nhưng cô bây giờ nếu theo qua đó cũng chỉ thêm phiền mà thôi, nên dứt khoát không đi theo sẽ tốt hơn.
Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa phòng bệnh của Tô Miên gõ cửa.
Điều dưỡng ra mở cửa, thấy là Nguyễn Tri Hạ thì hỏi: “Cô là đến thăm cô Tô sao? Xin hỏi cô họ gì?”
Nguyễn Tri Hạ hơi nhìn điều dưỡng, khẽ mỉm cười: “Tôi họ…”
Chỉ mới nói hai chữ, cô thừa dịp điều dưỡng thả lỏng cảnh giác, chen thẳng vào trong.
“Ai ôi, vị tiểu thư này, cô không thể đi vào, cô muốn làm gì chứ?…” Điều dưỡng đuổi theo, muốn ngăn Nguyễn Tri Hạ lại.
Nguyễn Tri Hạ đã sớm chuẩn bị, vòng qua điều dưỡng, bước vào phòng bệnh, thuận thế khóa cửa trong lại.
Tô Miên đang dựa ở đầu giưòng xem tạp chí, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không chịu được nói: “Ầm ĩ cái gì thế!”
“Là tôi.” Nguyễn Tri Hạ đến gần, nhìn chằm chằm Tô Miên, mặt không hề cảm xúc nói.
Vốn dĩ ánh mắt Tô Miên vẫn còn đang tập trung xem tạp chí, nghe được giọng nói của Nguyễn Tri Hạ thì quay đầu lại ngay, cảnh giác nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Cô tới đây làm gì?”
“Sợ cái gì? Tôi đến thăm Lệ, thuận tiện qua thăm cô, cô không vui cao?” Nguyễn Tri Hạ rấ hài lòng với dáng vẻ sợ hãi của Tô Miên, làm chuyện xấu còn biết chột dạ, cũng là chuyện tốt.
Tô Miên vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, suy đoán ý đồ đến của Nguyễn Tri Hạ, mà một cánh tay khác của cô lại duỗi về điện thoại đặt trên cái tủ đầu giường.
Nguyễn Tri Hạ chú ý tới động tác của Tô Miên, mỉm cười lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Tô Miên cất đi.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tô Miên thấy Nguyễn Tri Hạ thấy Nguyễn Tri Hạ cất điện thoại của cô ta đi, trong lòng càng sợ hơn.
Lúc đối mặt với Nguyễn Tri Hạ cô ta vẫn còn chột dạ, quan trọng là ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ cũng không hung ác, nhưng đáy mắt của cô lộ ra vẻ nhìn rõ mọi chuyện, chuyện này mới khiến Tô Miên sợ hãi hơn.
“Không cần sợ hãi, cô cũng bị báo ứng rồi, tôi có thể gì cô chứ? Lẽ nào tôi muốn giết cô sao? ?” Nguyễn Tri Hạ biết Tô Miên sợ cái này, nên cố ý nói như vậy.