Tự Cẩm

Chương 765: Ghét bỏ 



Mấy nam tử nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vòng qua bà tử đi đến cửa hông.

Tề Vương phát hiện không đúng, ra hiệu quản sự đi theo tiến lên ứng phó.

Quản sự mới đi qua, nam tử cầm đầu đã giơ ra lệnh bài bên hông.

Ba chữ “Cẩm Lân vệ” trên lệnh bài đâm vào mắt quản sự, trước mắt choáng váng, nói một tiếng “Xin chờ một lát”, vội vàng đi vào bẩm báo với Tề Vương.

“Vương gia, là Cẩm Lân vệ ——”

Sắc mặt Tề Vương mơ hồ trắng bệch, cố gắng trấn định đẩy quản sự ra tiến lên đón: “Hóa ra là mấy vị huynh đệ Cẩm Lân vệ, mời vào trong ——”

Cẩm Lân vệ là tai mắt của Cảnh Minh Đế, cho dù là hoàng tử cao quý, đối mặt với Cẩm Lân vệ tới cửa cũng không dám chậm trễ.

Nam tử cầm đầu chắp tay với Tề Vương: “Gần đây chúng ta phụng mệnh tuần tra nơi này, vừa rồi nhìn thấy quần chúng vây xem, đặc biệt tới để hỏi Vương gia một câu.”

Tề Vương xấu hổ cười cười: “Đám nha hoàn bà tử không trông coi tốt tiện nội, để nàng phát bệnh chạy ra đường, để chư vị chê cười rồi……”

Lúc này, những hạ nhân lôi kéo Tề Vương phi bởi vì Cẩm Lân vệ đột nhiên xuất hiện mà không dám làm bậy, dừng ở cách đó không xa chờ chỉ thị của Tề Vương.

Tề Vương phi bị hạ nhân bao vây, che lại tầm mắt Cẩm Lân vệ quăng tới, mà miệng nàng bởi vì bị bịt kín mà không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô rất nhỏ.

“Còn không mau đưa Vương phi trở về.” Tề Vương nhíu mày phân phó một tiếng, lại cười cười với Cẩm Lân vệ, “Vài vị huynh đệ vất vả, tiến vào uống ly trà đi.”

Nam tử cầm đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm quyền: “Không dám quấy rầy Vương gia, chỉ là muốn nói với ngài một tiếng, chuyện hôm nay chúng ta phải bẩm báo lên trên.”

Tề Vương phi lập tức ngừng giãy dụa, đáy mắt toát ra ý cười như trút được gánh nặng.

Cược thắng, nàng cược thắng rồi!

Cẩm Lân vệ biết, như vậy phụ hoàng cũng sẽ biết, mặc kệ phụ hoàng quyết định ra sao, tính mạng của nàng hẳn là được cứu rồi.

Có thể giữ mạng là được, chỉ cần còn sống, Viện thư nhi của nàng chính là hài tử có nương …… Nghĩ một lúc, nước mắt Tề Vương phi đã tí tách rơi.

Tề Vương nghe Cẩm Lân vệ nói xong thì trong lòng chìm xuống, gượng cười nói: “ Việc nhỏ như vậy không cần làm phiền phụ hoàng đi?”

Nam tử cầm đầu nói: “Không dối gạt Vương gia, sau khi Tương Vương xảy ra chuyện bên này liền gia tăng cường độ tuần tra, bên trên phân phó gặp được dị thường nhất định phải bẩm báo……”

“Một khi đã như vậy, đã gây thêm phiền toái cho chư vị, tiểu vương sau đó sẽ tiến cung một chuyến.” Tề Vương cứ việc buồn bực đến cực điểm, trên mặt lại không lộ ra chút nào.

Nam tử cầm đầu thấy Tề Vương phối hợp, thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói: “Chúng ta cáo lui.”

Hắn dứt lời, liếc Tề vương phi bị hạ nhân Vương phủ bao vây một cái, lúc này mới mang theo thủ hạ rời đi.

Tề Vương phân phó hạ nhân đưa Tề Vương phi về viện tử, ngựa không dừng vó chạy vào trong cung.

Chuyện ngày hôm nay phụ hoàng nghe được từ chỗ Cẩm Lân vệ cùng nghe được từ chỗ hắn cảm thụ tất nhiên khác nhau, hắn không thể bị động để cho người khác nói trước được.

Tề Vương vẫn bị chậm một bước, lúc này Chỉ huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên đã đứng ở Ngự Thư phòng.

Cảnh Minh Đế nghe Hàn nhiên bẩm báo, sắc mặt mơ hồ biến thành màu đen.

Lúc này mới bao lâu, làm sao lại ra chuyện xấu nữa!

Chặn giấy bạch ngọc trên Long án lại đổi mới rồi, khối lúc trước sau khi truyền ra ý chỉ giáng tước Tương Vương, Cảnh Minh Đế nhân lúc không có người ngoài đã lôi ra đập nát rồi.

Ông cũng không muốn đâu, nhưng không đập vài thứ gì đó buồn bực trong lòng thật sự không có cách nào xả ra, chỉ có thể đem đầy bụng lửa giận giao cho chặn giấy bạch ngọc gánh chịu.

Hàn Nhiên trộm liếc sắc mặt biến thành màu đen của Cảnh Minh Đế, bẩm báo lên cũng là trong lòng run sợ.

Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, hắn không thể không chạy như điên tiến cung.

Hai năm nay liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng Cẩm Lân vệ bọn họ lại không nổi lên chút tác dụng nào, đã khiến Hoàng Thượng sinh lòng bất mãn. Sau khi Tương Vương xảy ra chuyện, hắn liền phái người theo dõi các Đại vương phủ, không dám lơi lỏng nữa.

“Truyền Tề Vương tiến cung.” Cảnh Minh Đế nghe xong, trầm mặt phân phó Phan Hải.

Phan Hải mới vừa đáp lại, một nội thị đã chạy tới bẩm báo nói Tề Vương tới.

“Cho hắn tiến vào.”

Không bao lâu, Tề Vương vội vàng đi vào Ngự Thư phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên đứng ở một bên, tâm đột nhiên trầm xuống.

Tốc độ của Hàn Nhiên sao lại nhanh như vậy?

Hàn Nhiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tránh đi tầm mắt của Tề Vương.

Thuộc hạ của hắn đã hiện thân nhắc nhở Tề Vương, tốc độ Tề Vương chậm chạp thì không thể trách hắn được.

Trong lòng Tề Vương biết không ổn, lập tức vén vạt áo quỳ xuống: “Nhi tử xin thỉnh tội với phụ hoàng.”

“Thỉnh tội?” Cảnh Minh Đế nhướng mày, ánh mắt thâm trầm, “Ngươi phạm lỗi lầm gì, mà cần thỉnh tội?”.

Tề Vương cứng người, ngượng ngùng nói: “Đều là nhi tử quản thúc không nghiêm, hạ nhân Vương phủ không chiếu cố tốt Vương phi, để nàng chạy ra ngoài náo loạn chê cười, ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất ——”

“Ta sao lại nghe nói Lý thị ở trên đường nói ngươi muốn giết nàng?” Cảnh Minh Đế đen mặt hỏi.

Thật là làm mất hết thể diện hoàng gia, đám hỗn trướng này không có một đứa bớt lo!

Tề Vương lo sợ không yên, ủy khuất nói: “Phụ hoàng, đó là Lý thị la hét lung tung, nhi tử làm sao có thể sinh ra tâm tư này ——”

Cảnh Minh Đế vuốt chặn giấy bạch ngọc, ý vị thâm trường nói: “Lão Tứ, Lý thị có điên hay không, ngươi hẳn là biết.”

Tề Vương nhất thời đổ mồ hôi đầm đìa.

Lúc trước tuyên bố với bên ngoài Lý thị bị điên, chỉ là vì che giấu chuyện xấu Lý thị mưu hại Yến Vương phi, trên thực tế Lý thị đương nhiên không điên.

Điểm này hắn biết, phụ hoàng và Hoàng Hậu cũng rõ ràng.

Lý thị điên khùng nói hắn muốn giết vợ, phụ hoàng có thể không để bụng, nhưng Lý thị không điên mà lại kêu la như vậy, khó trách phụ hoàng lại đặt câu hỏi như thế.

Tề Vương dán trán sát đất, ngữ khí sợ hãi lại khẩn thiết: “Phụ hoàng, nhi tử thật sự không có tâm tư này. Lý thị là vợ cả của nhi tử, ở bên nhi tử hơn mười năm, tuy rằng phạm phải đại sai, nhưng làm nàng mất đi quyền lực Vương phi cùng tự do đã là trừng phạt lớn nhất, nhi tử đã không cần thiết càng không đành lòng làm ra chuyện muốn mạng của nàng nha ……”

“Không phải muốn cưới quý nữ khác?” Mấy đứa con trai liên tiếp gây chuyện đã mài mòn kiên nhẫn của Cảnh Minh Đế, làm ông hỏi chuyện không chút khách khí.

Tề Vương toàn thân chấn động, lòng tràn đầy bi thương.

Phụ hoàng đối xử với hắn và đối xử với những huynh đệ khác quả nhiên khác biệt.

Nhiều huynh đệ như vậy, chỉ có với hắn là hà khắc nhất, vô tình nhất.

Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cho dù đối mặt với một thị vệ nho nhỏ đều gương mặt tươi cười chào đón, phụ hoàng dựa vào cái gì đối xử với hắn như thế?

Tề Vương nghẹn ngào: “Nhật nguyệt chứng giám, nhi tử tuyệt không có tâm tư này.”

“Nói như vậy, Lý thị là phát bệnh thần kinh?”

Tề Vương cúi đầu nói: “Có lẽ trong lòng Lý thị tồn đọng oán hận, mới có thể gây ra hành động lần này ——”

Cảnh Minh Đế nhắm mắt, nói: “Phan Hải, ngươi dẫn người đi Tề Vương phủ một chuyến, đưa Tề Vương phi đến từ đường đi.”

Ở sau chùa miếu hoàng gia có một am ni cô, chuyên môn thu nhận Phi tần đã hầu hạ qua tiên đế, hoặc là nữ tử tôn thất vì đủ loại nguyên nhân mà quy phụ.

Tề Vương cúi đầu nghe Cảnh Minh Đế an bài, trái tim đột nhiên rơi xuống.

Một khi Lý thị tiến vào từ đường hoàng thất, từ nay về sau không còn chỗ trống cho hắn nhúng tay.

Lý thị một ngày không chết, hắn sẽ một ngày không thể cưới người khác, Tề Vương phủ to như vậy sẽ loạn thành nồi cháo.

Lỡ như Lý thị còn sống lâu hơn hắn thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ Vương phủ sẽ phải mãi mãi không có nữ chủ nhân?

Tề Vương nghĩ đến những điều này, liền có xúc động muốn đâm tường.

Cảnh Minh Đế không kiên nhẫn liếc Tề Vương một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi lui ra đi, về sau tự giải quyết cho tốt.”

Trái tim Tề Vương hoàn toàn nguội lạnh.

Phụ hoàng đây là ghét bỏ hắn?

DMCA.com Protection Status