Tự Cẩm

Chương 203: Sinh thần



Thấy Khương An Thành khó nén hưng phấn, Khương Tự cười hỏi: “Phụ thân lẽ nào có hỉ sự?”

“Hỉ sự chưa nói tới, chính là có chuyện muốn nghe xem ý tứ của con.” Khương An Thành rụt rè nói.

“Phụ thân người nói.”

“Con cảm thấy Chân thế bá của con thế nào?”

Lời này hỏi đến đột ngột, Khương Tự đúng sự thật nói: “Chân thế bá là vị quan tốt khó được, nhân phẩm năng lực đều làm nữ nhi khâm phục.”

Nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, tuy Khương An Thành  không nỡ nhưng vẫn hỏi: “Vậy con có nguyện ý gả đến nhà hắn không?”

“Gì ạ?” Khương Tự hoàn toàn sửng sốt.

“ Hôm nay Chân đại nhân hẹn ta uống trà, cố ý thay trưởng tử cầu thân con……”

Khương Tự yên lặng nghe, không hiểu sao liền nghĩ tới vị thiếu niên ngẫu nhiên gặp được trong rừng nọ, rồi đến vị thiếu niên trước đó không lâu theo Chân đại nhân tới nhà nàng. Hiện tại nghĩ đến, thiếu niên nọ căn bản không giống một gã sai vặt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Tự giật mình: Hắn lẽ nào chính là trưởng tử của Chân đại nhân?

Loại trùng hợp này làm tâm tình nàng có chút phức tạp.

“Tự Nhi, con rốt cuộc có ý tứ gì?” Khương An Thành nói xong, chờ đợi nhìn Khương Tự.

Cứ việc nếu nữ nhi gật đầu ông sẽ cảm thấy mất mát, nhưng nếu như cự tuyệt, dường như cũng không vui cho lắm.

Chân gia xác thật là một cọc hôn sự không tồi.

Khương Tự rõ ràng phát hiện Khương An Thành chờ mong, mà phần chờ mong này làm tâm tình nàng bỗng dưng trầm trọng.

Đến tuổi này của nàng, gả cưới dường như là một việc tránh không khỏi.

Khương Tự trầm mặc thật lâu, thế cho nên Khương An Thành mơ hồ cảm thấy không đúng: “Tự Nhi không muốn?”

“Nữ nhi tạm thời không muốn thành thân.” Khương Tự hổ thẹn gục đầu xuống.

Trong lòng nàng rõ ràng làm như vậy sẽ khiến phụ thân khó xử.

Nàng tới cái tuổi này rồi, gặp được một hôn sự về các phương diện đều thích hợp, hình như là nên vui mừng gả đi, bằng không chính là tùy hứng, không biết tốt xấu. Mà phụ thân có thể quan tâm nàng, kỳ thật là một trưởng bối ngàn dặm mới tìm được.

“Thôi, thôi, Tự Nhi hiện tại không muốn gả chồng vậy thì không gả, trong nhà lại không phải không nuôi nổi con, tiểu cô nương gia đừng có nhăn mày.” Khương An Thành nhìn ra Khương Tự áy náy bất an, vội nói.

“Phụ thân, con ——” Khương Tự trong lòng cảm động, lại vụng miệng.

Khương An Thành nhìn nữ nhi càng ngày càng giống vong thê, thở dài thật dài: “Người ấy à, xác thật không thể mơ mơ hồ hồ cưới gả được.”

Một người đời này gặp được một người khiến trong lòng vui vẻ không dễ dàng, ông hy vọng nữ nhi có thể gặp được một người như vậy. Đương nhiên, người kia cũng nhất định phải yêu thương nữ nhi như vậy, bằng không mặc cho nữ nhi có ở giá ông cũng không đồng ý.

“Chân gia bên kia, khi nào vi phụ sẽ đi nói lại rõ ràng.” Khương An Thành trấn an vỗ vỗ Khương Tự, “Trở về đi.”

Chân Thế Thành nhận được hồi âm của Khương An Thành, thở dài thật sâu, nói với Chân phu nhân: “Xem ra Hành nhi cùng Khương cô nương không có duyên phận, thật là đáng tiếc.”

Chân phu nhân nghe xong ninh mi: “Khương gia không vui?”

Chân Thế Thành cười khổ: “Nói là mới lui thân không lâu, nữ nhi không muốn nghị thân lần nữa quá sớm, muốn thư thả thêm hai năm.”

“Không vui thì thôi, nhà ta còn vội vàng lắm hay sao?” Chân phu nhân tuy thấy có chút tiếc nuối, nhưng đối với một người làm mẫu thân mà nói, người khác coi thường nhi tử bảo bối nhà mình là một chuyện động trời, một chút hảo cảm sinh ra với Khương Tự ở cửa hàng bạc tức khắc tan thành mây khói.

Hừ, nhi tử của bà tốt như vậy thế mà lại nhìn không trúng, có thể thấy được là một người mắt mù.

Chân phu nhân trong lòng không thoải mái, đối với Chân Thế Thành khơi mào việc này tự nhiên không có sắc mặt tốt: “ Không thành thì không thành thôi, ông không đi nha môn đằng trước đi còn ở đây làm gì?”

“Hành nhi nơi đó ——”

“Ai khơi ra người đó đi nói.” Chân phu nhân tức giận nói.

Chân Thế Thành dạo bước đến thư phòng của Chân Hành.

Cửa thư phòng hơi khép, từ trong khe hở có thể nhìn thấy Chân Hành đang ngồi ở trước án thư nghiêm túc xem gì đó.

“Khụ khụ.” Chân Thế Thành dùng sức ho khan một tiếng.

Chân Hành lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem bức hoạ nhét vào trong hốc tối, đứng dậy đi hướng cửa: “Phụ thân sao lại tới đây?”

Nghĩ đến khả năng nào đó, thiếu niên lòng nóng như lửa đốt, bên tai chậm rãi đỏ lên.

Chân Thế Thành xem ở trong mắt, một trái tim thiên chùy bách luyện thế nhưng có chút khổ sở.

Hắn hình như hố nhi tử rồi.

Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới mở miệng: “ Chuyện Khương gia, con hãy quên đi.”

Chân Hành ngẩn ra.

Chân Thế Thành dùng sức vỗ vỗ bả vai Chân Hành: “Tương lai sẽ gặp được người càng thích hợp hơn. Khụ khụ, việc này vi phụ không am hiểu lắm, về sau vẫn là để nương con làm chủ đi.”

Lần đầu tiên nối tơ hồng liền đem nhi tử ruột hố đến gần chết, hắn vẫn nên thành thật chuyên chú phá án thôi, quả nhiên nghề nào cũng có chuyên môn của nghề đó.

Huyết sắc trên mặt Chân Hành dần dần rút đi, môi trắng bệch hơi hơi cong lên: “Nhi tử đã biết.”

“Hành nhi ——”

Chân Hành cười cười: “Phụ thân đừng lo lắng, nhi tử không có việc gì.”

Chân Thế Thành còn muốn khuyên gì đó, lại cảm thấy nói quá nhiều cũng không cần thiết, cuối cùng sờ sờ râu, chắp tay sau lưng nhanh chóng rời đi.

Khụ khụ, còn may là tiểu tử cứng cỏi, chịu chút đả kích cũng không có việc gì.

Chân Hành yên lặng nhìn chăm chú Chân Thế Thành đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh nữa mới đóng  cửa thư phòng lại, yên lặng trở về án thư lấy bức họa kia ra.

Thiếu nữ trong họa sinh động như thật, nhìn nàng như vậy phảng phất như có thể ngửi được hương cỏ xanh nơi núi rừng gian.

Chân Hành đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, không thể nói tê tâm liệt phế, lại thật thật nơi nơi đau.

Vươn tay, đầu ngón tay xẹt qua mặt mày tinh xảo của thiếu nữ trong tranh, Chân Hành không tiếng động cười khổ.

Xem ra y còn chưa đủ tốt, không vào được mắt cô nương người ta.

Thôi, một khi đã như vậy, y cũng sẽ không cưỡng cầu.

Chân Hành cầm bức họa chuẩn bị xé nát, nhưng mới làm ra động tác này lại chợt dừng lại.

Nhìn bức hoạ một hồi lâu, Chân Hành chung quy không nỡ xé, yên lặng đem bức họa giấu vào chỗ sâu nhất trong hốc tối.

Rất nhanh đã đến ngày đại thọ của bà ngoại Khương Tự - Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.

Một ngày này, Khương An Thành thu thập thỏa đáng, mang theo huynh muội Khương Tự chạy tới Nghi Ninh Hầu phủ.

Nghi Ninh Hầu phủ thừa kế võng thế *( muôn đời), ông ngoại Khương Tự ở trong lòng Cảnh Minh đế có chút phân lượng, phong cảnh tất nhiên khác biệt với Đông Bình Bá phủ. Hôm nay cổng lớn Nghi Ninh Hầu phủ náo nhiệt phi phàm, ngựa xe tiến đến chúc thọ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân đều xếp tới trên đường phố.

Khương Tự trước kia thường đến Nghi Ninh Hầu phủ ở mấy ngày.

Khi đó nàng ghét bỏ Bá phủ ngày càng xuống dốc, cực kỳ hâm mộ phong cảnh Hầu phủ, thậm chí sẽ nghĩ nếu nàng là cô nương Nghi Ninh Hầu phủ thì tốt rồi.

Bởi vì trong lòng mong mỏi, cho nên khó tránh khỏi lưu luyến.

Chính là từ sau khi trọng sinh, Khương Tự lại không có tâm tình như vậy.

Cứ việc bà ngoại coi như thương nàng, nhưng những người khác là tâm tư gì, một thiếu nữ sớm đã không còn ngây thơ như hồi trước như nàng đã rõ rành rành.

Xuống xe ngựa, Khương Trạm nhỏ giọng nói: “Tứ muội, hôm nay đại tỷ sẽ đến, không biết đến lúc đó ta có cơ hội nói chuyện với tỷ ấy không, muội nhớ trước thay ta vấn an đại tỷ.”

“Nhị ca yên tâm, muội sẽ.”

“Vậy được, ta cùng với phụ thân đi bên kia trước, muội có chuyện gì thì để A Man nghĩ biện pháp truyền lời.”

“Nhị ca mau đi đi, không cần lo lắng cho muội.”

Xe ngựa trực tiếp lái hướng cửa nhị môn, xe ngựa tới nhị môn thì dừng lại, Khương Tự vừa xuống xe ngựa lập tức được thị nữ Hầu phủ dẫn vào, cùng tỷ muội ngang hàng tụ tập một chỗ.

“Tứ muội.” Thanh âm ôn nhu khó nén kinh hỉ truyền đến.

Khương Tự theo tiếng nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trưởng tỷ Khương Y đã lâu không thấy.

DMCA.com Protection Status