Khương Y đang độ tuổi tròn đôi mươi, mỹ mạo đoan trang, trên mặt trứng ngỗng trắng nõn treo tươi cười nhợt nhạt, có vẻ ôn nhu dễ gần.
Khương Tự bình tĩnh nhìn Khương Y.
Lại nói tuy nàng với trưởng tỷ mới mấy tháng không thấy, nhưng trên thực tế đã cách biệt mấy năm.
Ngay tại mùa đông này, trưởng tỷ bởi vì cùng người tư thông mà bị hưu, sau khi trở lại Đông Bình Bá phủ không bao lâu liền treo cổ tự vẫn.
Khương Tự nghiêm túc nhìn Khương Y.
Hiện tại Khương Y hai má nở nang, mặt mày giãn ra, thoạt nhìn khá thư thái, không giống lần cuối cùng nàng nhìn thấy trưởng tỷ kiếp trước, tái nhợt gầy yếu như vậy, tựa như một người giấy đơn bạc, bị gió thổi qua liền bay mất tiêu.
Khương Y đã đi tới, kéo lấy tay Khương Tự, cười nói: “Mấy tháng không gặp, lẽ nào ngay cả tỷ tỷ cũng không nhận ra?”
Nói tới đây, trong lòng Khương Y rất là áy náy.
Tứ muội tính tình thanh cao kiêu ngạo, lúc đầu cũng không thân cận với nàng lắm, mà sau khi Tứ muội với An Quốc Công phủ từ hôn nàng bị mẹ chồng bức bách không có cách nào về nhà mẹ đẻ bồi Tứ muội, hiện tại trong lòng Tứ muội giận nàng cũng phải.
Nói đến cùng, là người làm tỷ tỷ như nàng không đúng.
Khương Tự nắm thật chặt tay Khương Y, thanh âm ngọt mềm: “ Nhớ đại tỷ.”
Khương Y vừa nghe, thoắt đỏ khóe mắt.
Tứ muội không những không trách nàng, còn dùng ngữ khí thân mật như vậy nói chuyện với nàng, có thể thấy được là trưởng thành rồi.
Tiếng cười khẽ truyền đến: “Y biểu tỷ, Tự biểu muội, hai người thuần túy muốn ta trông mà thèm sao?”
Khương Y cười nói với thiếu nữ đi tới: “Sương biểu muội chỉ thích lấy chúng ta trêu ghẹo.”
Khương Tự chào hỏi thiếu nữ: “Sương biểu tỷ.”
Thiếu nữ tên là Tô Thanh Sương, là nữ nhi của đại cữu Khương Tự.
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân sinh hai đứa con, một phòng trưởng tử này rất là náo nhiệt, có hai cháu trai con vợ cả, một cháu gái con vợ cả, còn có hai cháu gái con vợ lẽ, một phòng thứ tử lại đơn bạc hơn nhiều, trước mắt chỉ có một đại ấu tử năm tuổi.
Tô Thanh Sương tuy là đích nữ duy nhất của Nghi Ninh Hầu phủ, nhưng tính tình lại rất tốt, vô luận là với Khương Y hay là Khương Tự từ trước tới nay đều rất thân thiết, với hai thứ muội tuy có chút lãnh đạm, nhưng cũng duy trì hòa thuận trên mặt.
Kiếp trước, Khương Tự hâm mộ nhất chính là vị biểu tỷ này.
Tô Thanh Sương cười với Khương Tự, oán giận nói: “Lúc trước đưa thiếp mời mời Tứ biểu muội tới chơi, muội lại không để ý tới ta.”
Sau khi Khương Tự cùng An Quốc Công phủ từ hôn không lâu, Tô Thanh Sương liền gửi thiệp mời nàng tới Hầu phủ chơi, xem như biểu lộ thái độ ủng hộ.
Khương Tự lúc ấy không để ý những cái đó, mà bởi vì mẫu thân của nàng sớm đã mất, nên Tô Thanh Sương tự nhiên không tiện đi Bá phủ tìm nàng, nói ra biểu tỷ muội cũng đã có một thời gian không gặp rồi.
“ Khi đó luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy mất mặt mà.” Khương Tự thuận miệng tìm cái lý do.
Tô Thanh Sương chớp chớp mắt: “Vậy hiện tại thì sao? Ta thấy khí sắc của Tự biểu muội còn tốt hơn khi mới gặp mặt năm gần đây cơ.”
Khương Tự cười nhạt một tiếng: “ Hiện tại tất nhiên đã nghĩ thông suốt, vì người không liên quan mà buồn rầu không có ý nghĩa, có thời gian bi xuân thương thu còn không bằng cùng các tỷ tỷ thân cận hơn một chút.”
Tô Thanh Sương vỗ tay: “Tự biểu muội nghĩ như vậy là được rồi.”
Một thiếu nữ áo trắng ngồi ở trong góc ghé vào bên tai thiếu nữ áo lục bên cạnh cười nhạo nói: “Phát hiện không, vị Tự biểu tỷ này của chúng ta thế mà không còn thanh cao như trước nữa, thế mà lại biết nói lời hay.”
Thiếu nữ áo lục bĩu môi: “ Này thì có gì kỳ quái, từ nhỏ nàng ta tự xưng là mỹ mạo đoan trang, sau lại được hôn sự tốt như An Quốc Công phủ, lòng dạ còn không cao bằng trời. Hiện tại từ trên trời rớt xuống, cũng nên thanh tỉnh rồi.”
Thiếu nữ áo trắng tên là Tô Thanh Tuyết, thiếu nữ áo lục tên là Tô Thanh Vũ, đó là hai vị thứ nữ của đại phòng.
Hai người thật cẩn thận che dấu vui sướng khi người gặp họa, nhưng thần sắc vẫn bộc lộ ra.
Khương Tự đối với cái này ngay cả nửa ánh mắt đều không đáp lại, phủng cao dẫm thấp là việc mà rất nhiều người đều sẽ làm, nàng nếu dám đến, đã sớm liệu đến những cái đó.
Hôm nay Nghi Ninh Hầu phủ thực náo nhiệt, rất nhiều nhà giao tình hoặc sâu hoặc cạn đều tới hoặc là phái quản sự đưa tới thọ lễ, những khách khứa không coi là họ hàng gần chỉ ở tiền viện ăn tiệc, chân chính giáp mặt chúc thọ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân vẫn là những thân thích thật sự này.
Khương Tự rất nhanh liền theo mọi người đi đến trước sảnh đường chúc thọ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.
Trong đại sảnh náo nhiệt phi phàm, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân được mọi người vây quanh ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, trên đai buộc trán là trứng bồ câu đại hồng bảo rực rỡ lấp lánh, nổi bật tinh thần vui mừng của lão thái thái.
Khương Tự nhanh chóng quét đám người trong sảnh một cái, đi theo phía sau Khương Y mừng thọ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.
Nàng vốn dĩ chỉ là một tiểu bối, ở trường hợp như hôm nay chỉ là nhân vật râu ria, nhưng khi nàng đứng ra mừng thọ, trong phòng nhất thời thực an tĩnh, vô số tầm mắt ý vị không rõ đều rơi xuống trên người nàng.
Khương Y thương tiếc tình cảnh của muội muội, không khỏi nhíu mày thật sâu.
Khương Tự lại hồn nhiên không thèm để ý, thong dong bình tĩnh mừng thọ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn thấy ngoại tôn nữ không có tự oán tự trách, lộ ra tươi cười từ ái cố gắng động viên vài câu.
Tô Thanh Tuyết lại lôi kéo Tô Thanh Vũ kề tai nói nhỏ: “ Ngươi xem tổ mẫu thật bất công, Khương Tự còn có Đông Bình Bá phủ bọn họ liên tiếp mất mặt, thế mà một chút đều không thèm để ý.”
Tô Thanh Vũ liếc Khương Y bên người Khương Tự một cái, khinh thường nói: “Vứt cũng không phải mặt Nghi Ninh Hầu phủ chúng ta, tổ mẫu làm gì để ý?”
Tô Thanh Tuyết phì cười: “Nói cũng phải.”
Yến hội rất nhanh đã bắt đầu, Khương Tự cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng với Khương Y.
“ Đại tỷ, nhị ca nhờ muội thay huynh ấy vấn an với tỷ tỷ.”
Nghe Khương Tự nhắc tới Khương Trạm, Khương Y mi mắt cong cong: “Nhị đệ gần đây thế nào? Có còn gây hoạ bị đánh không?”
Khương Tự nhịn không được cười: “Nhị ca vẫn là bộ dáng cũ.”
Khương Y lắc đầu: “Nhị đệ luôn không khiến người ta yên tâm. Tứ muội, ta không thường trở về, muội phải khuyên hắn nhiều chút, già đầu rồi cũng nên kiềm chế tính tình.”
“Muội sẽ để mắt nhị ca. Ngược lại đại tỷ, trừ bỏ ngày lễ ngày tết thì ngày thường hiếm khi nhìn thấy, cũng không biết tỷ trôi qua thế nào? Chúng ta đều rất nhớ mong.”
Nhắc tới chính mình, Khương Y bên môi mang cười: “Ta không có gì không tốt, các muội cứ yên tâm đi.”
Khương Tự tỉ mỉ đánh giá biểu tình của trưởng tỷ, thấy nàng thần sắc không giống giả bộ, càng thêm nghi hoặc.
Hiện tại xem ra trưởng tỷ xác thật trôi qua không tồi, nhưng rốt cuộc vì sao mùa Đông sau đó không lâu lại phát sinh sự việc kinh người như vậy?
Vô luận như thế nào, nàng tuyệt không tin tưởng trưởng tỷ sẽ cùng người tư thông.
“Đại tỷ, tỷ cùng đại tỷ phu có cãi nhau không? Bà bà đối xử với tỷ hiền lành không?”
Khương Y bị hỏi đến ngẩn ra: “ Thế nào lại hỏi cái này?”
“Chính là có chút tò mò, không biết đến một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm đến tột cùng là cái dạng gì? Đại tỷ không biết, kỳ thật khi chưa từ hôn với An Quốc Công phủ, muội cả ngày đều suy tư đến mấy vấn đề này. Sau lại từ hôn, nghĩ đến một chốc sẽ không lấy chồng, muội lại vụng trộm nhẹ nhàng thở ra……”
Khương Y cảm thấy ý niệm này của muội muội có chút nguy hiểm, liên tục lắc đầu: “Tứ muội, muội có lo lắng như vậy thực bình thường, có điều chỉ cần học được bao dung, kiểu gì cũng sẽ cùng người ở chung tốt.”
Trong mắt nàng tràn đầy sáng rọi: “ Đại tỷ phu của muội đối với ta rất tốt, bà bà tuy rằng có chút nghiêm khắc nhưng cũng không tính là trách móc nặng nề, Yên Yên lại thông tuệ đáng yêu…… Ngày tháng như vậy, ta thực vừa lòng.”