“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, câu nói này chính là sự minh chứng sát sao cho cục thế Thành Đô trước mắt, Lý Khánh An muốn lợi dụng mâu thuẫn không thể điều hỏa giữa Vinh vương Lý Uyển và Lý Hanh, làm cho Nam Đường chìm vào nội chiến hai vương tranh vị, vì điều này hắn không tiếc gây thêm áp lực cho Dương Quốc Trung, mệnh Dương Quốc Trung khuyên bào Lý Uyên phát động binh biến, bức ép Lý Long Cơ nhường ngôi.
Nhưng sự phát triển của tình thế không hề đi theo quỹ tích do Lý Khánh An an bài, Lý Khánh An có thể mưu sự, nhưng hắn lại không mưu được nhân tâm. Vào giờ khắc cuối cùng. Lý Uyển không tiếp nạp sách lược do Lý Khánh An an bài, hắn không có phát động binh biến, mà là mưu đổ dùng cách độc sát nội dung mà tiễn Lý Long Cơ về chầu trời, Lý Uyển đã đánh giá thấp sự hiềm ác của nhân tâm. Hắn không nghĩ đến rằng vàng bạc châu báu một trăm vạn quan cuối cùng lại đem lại mối tai ương khôn lường đến cho mình.
Vào lúc canh ba. Lý Long Cơ phất lên nhờ chính biến đã động thú trước, hắn bí mật ra lệnh Cao Tiên Chi thâu tóm quân quyền, trấn áp âm mưu phản loạn của Lý Uyển và Dương Quốc Trung.
Cao Tiên Chi lập tức mệnh lệnh tâm phúc đại tướng Tịch Nguyên Khánh dẫn một vạn quân khống chế lấy Thành Đô, Vinh vương phũ và Dương Quốc Trung phũ bị vây kín. Dương Quốc Trung và Lý Uyên đều bị bất được, vào lúc canh năm. Lý Long Cơ đã hạ ý chi tịch biên hết tài sÂn, toÂn môn chém đầu.
ToÂn môn Lý Uyển tám mươi chín người bị giết, toÂn môn Dương gia một trăm năm mươi bốn người bị giết. Dương Quốc Trung đã đi theo Lý Long Cơ gần mười lăm
Năm. Cuối cùng lại bị Lý Long Cơ đích thân hạ lệnh xử tràm, thê tử Bùi Nhu của Dương Quốc Trung và hai người con trai lưu lại ở Thành Đô đều bị chém đầu, không chi là thê nữ của Dương Quốc Trung, phàm là quan viên tại chức của Dương gia đều có hiềm nghi cùng nhau mưu nghịch, bao gổm Dương Thiết. Dương Sử. Dương Chiêu. Dương Tình v. V... Ba mươi mấy thúc bá huynh đệ và cháu trai đều bị xử tràm hết. Dương gia trước đây từng vang bóng một thỏi, cuối cùng không chạy thoát khỏi kết cục bi thám.
Ba ngày sau, Lý Hanh dẫn tám vạn đại quân đi đến Thành Đô, Lý Long Cơ chính thức sắc phong Lý Hanh làm đông cung thái tử, sự đời chính là hài hước như vậy, Lý Hanh vừa mới ở Trường An đăng cơ chưa được nưa năm lại lắc mình một cái, trờ Thành đông cung thái tử của Nam Đường, làm cho người đời một phen trố mắt kinh ngạc.
Tin tức Thành Đô phát sinh biến cố, sau hai ngày với phương thức bổ câu đưa thư đã truyền đến Trường An. Tin tức này làm cho Trường An ổ lên kinh ngạc, vô số người đều đã cám thấy hoang mang và khó hiểu, mọi người đều không hiểu rõ, tại sao Lý Long Cơ lại lập một người thất đức làm hoàng trữ.
Nhưng triều đình Trường An đối với việc này lại tương đối lặng lẽ. Chẳng có bao nhiêu người đi quan tâm đến nó, tâm trí của văn võ toÂn triều Trường An đều tập trung hết vào sự kiến lập tân triều Trường An.
Do Lý Khánh An đề cử, ba trăm bốn mươi quan chức sự từ ngũ phẩm trở lên bõ phiếu biếu quyết, chính thức đề cử bày người gổm Bùi Mân, Trương Quân. Thôi Hoán, Vi Thao, Trương Hạo. Lư Hoán. Vương Tấn làm Trung thư Môn hạ Bình chương sự tổ chức nên chính sự đường tân nhiệm.
Cùng với việc chính sự đường tuyên bố phế trừ mọi ý chi do Ngụy đế Lý Hanh phát xuống, một lần nữa tôn Kính Tông hoàng hậu Thẩm thị lên làm thái hậu. Dưới sự đề nghị nhất trí của chính sự đường và Thẩm thái hậu. Bá quan đã ủng lập cốt nhục duy nhất của Lý Dự chi mới hai tuổi, Tùy vương Lý Tấn làm tân đế, sửa niên hiệu làm Khánh Bình, năm nay chính là Khánh Bình nguyên niên.
Vì đã không còn giám quốc như Lý Hanh, chính sự đường cũng đã trờ Thành cơ quan quyền lực tối cao của Bắc Đường, tất cả mọi yếu vụ quân quốc của Bắc Đường đều do thất tướng chính sự đường cùng nhau quyết định, còn thái hậu Thẩm thị hạ chi gia phong Lý Khánh An làm Thái sư. Thiên sách thượng tướng quân. Thiên hạ binh mã đại nguyên soái, đông thời đem vạn khoảnh hoàng trang của Vị Nam huyện ban tặng cho Lý Khánh An.
Trong Đại Minh cung Lân Đức điện, Thẩm thái hậu đích thân tiếp kiến Lý Khánh An đi đến bái tạ sắc phong. Lúc này trong lỏng của Thẩm Trân Châu vô cùng buôn bã, chinh là vào năm ngoái tại nơi đây, nàng cũng đã tiếp kiến Lý Khánh An, đông thời chính miệng tôn hắn làm thượng phụ. Thế nhung thượng phụ cũng không thể giữ được con trai của nàng, con trai của nàng bị tổ phụ dùng thủ đoạn đê tiện nhất độc chết rổi.
Thẩm Trân Châu không trách tội Lý Khánh An. Nàng biết Lý Khánh An nếu ở Trường An, Lý Hanh là tuyệt đối không dám hạ thủ, hắn chính là lợi dụng quãng thời gian Lý Khánh An ở Tây Vực tác chiến với Thố Phôn mà hạ thủ, Thâm Trân Châu chi hận chính mình, nàng nếu như có thể tỉ mỉ thêm một chút, đừng rời con trai nửa bước, thì nàng nhất định sẽ ngăn chặn con trai uống cạn nước mật ong đoạn ruột kia.
Người thân đã mất đi rổi, hối hận cũng không có ích gì, Thẩm Trân Châu chi hi vọng có một ngày có thể đích thân giết chết ác ma đã hại trượng phu và nhi tử của mình, điều này đã trờ Thành niềm tin duy nhất để nàng sống trên cõi đời này.
Thẩm Trân Châu ngổi trên nội điện thẫn thờ nghĩ đến tâm sự, lúc này, một thị vệ trước cửa cao vọng nói: “Thiên sách thượng tướng quân yết kiến thái hậu nương nương.”
Liên tiếp hô lên hai tiếng. Thẩm Trân Châu đều không có phản ứng. Nàng vẫn chìm đắm trong sự hổi ức chuyện xưa. Lúc này, thị nữ tâm phúc của nàng thấy nương nương
Thất thần, bèn khẽ đụng nhẹ nàng một cái: “Nương nương!”
Trầm Trân Châu lập tức bừng tinh quay trờ về hiện tại, hỏi: “Lý đại tướng quân tới rổi sao?”
“Đã đến rất lâu rổi, đang chờ đợi ở bên ngoài!”
“A! Tức tốc triệu hắn yết kiến.”
“Nương nương có chi. Triệu Thiên sách thượng tướng quân tiến vào điện!”
Hai cung nữ nhanh chóng kéo qua một rèm sa. Ngăn cách đi Thẩm Trân Châu, lát sau. Lý Khánh An rảo bước đi nhanh vào trong nội điện, hắn vừa nhìn đã thấy Thẩm Trân Châu ngổi ngay ngắn ở sau rèm sa. Trong lỏng hắn khẽ thờ dài một cái, người nữ nhân đáng thương này, trơ mắt nhìn hai đời hoàng đế trượng phu và nhi tử trước sau bị chết thảm, không biết trong lỏng nàng sẽ quặng đau đến thế nào.
Lý Khánh An tiến lên hai bước, quỳ một gối nói: “Thần. An Tây tiết độ sử Lý Khánh An tham kiến thái hậu. Chúc thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Triệu vương điện hạ không cần đa lễ. Xin đứng lên đi!”
“Tạ ơn thái hậu!”
Lý Khánh An đứng lên. Khom người lại nói: “Thần tiến cung đặc biệt đến bái tạ sự phong thưởng của thái hậu!”
Trầm Trân Châu mỉm cười nói: “Với công lao của điện hạ đối với xã tắc Đại Đường, bất luận phong thường thế nào đều không đủ, thật ra ý của ai gia là hi vọng điện hạ có thể trờ Thành giám quốc, nhung lại không dám đưa ra một cách khinh suất, bèn muốn trưng cầu ỷ kiến của điện hạ trước.”
“Đa tạ ý tốt của nương nương, chính sự đường cũng có ý này, nhưng đều đã bị vi thần cự tuyệt, vi thần vẫn là tập trung tinh lực thống nhất Đại Đường, không tâm trí thời gian can thiệp đến chính vụ cụ thê, vì vậy thần vẫn là không đảm nhiệm văn chức thì tốt hơn.”
“Nếu đã như vậy, vậy ai gia cũng không miễn cường đại tướng quân nữa. Nhưng mà ai gia hi vọng ngươi có thể nhận lấy phần phong thường của mảnh đất hoàng trang kia. Nếu không. Ai gia trong lỏng bất an.”
Nói đến hoàng trang. Đây cũng là mục đích chủ yếu mà Lý Khánh An vào cung. Hắn chính là muốn đến từ đi phong thường về vạn khoảnh hoàng trang kia. Hắn thi một lễ nói: “Nương nương, mảnh đất hoàng trang kia thần không thể nhận được!”
“Vì sao? Chẳng lẽ ai gia lại không có quyền lực phong thường cho ngươi sao?”
“Không phải!”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Ý tốt của nương nương thần vô cùng cảm kích, nhưng chính sự đường đã ra quyết định, phải kế thừa sự nghiệp chưa Hoàn Thành của hoàng đế Kính Tông, đem đất đai chưa phản phối xong toÂn bộ chia cho lê dân Quan Trung, để ké làm ruộng có ruộng của minh, triệt để làm dịu đi tình thế nguy ngập của việc thâu tóm ruộng đất. Một vạn khoảnh hoàng trang này lúc trước Kính Tông hoàng đế đã phát thảo ra phương án phản điền, nhung bị Lý Hanh cường chế thu hổi, vì vậy nếu như nương đem mảnh hoàng trang này đưa cho thần, mà thần lại nhận lấy, đây sẽ làm cho Kính Tông hoàng đế dưới cửu tuyền cũng khó mà nhắm mắt.”
Thẩm Trân Châu im lặng, sau một lúc lâu nàng mới thờ dài nói: “Ai gia vô tri. Đa tạ điện hạ hiểu rõ đại nghĩa. Chuyện này ai gia nghe theo sự an bài của điện hạ.”
Lý Khánh An nghe nàng đối với minh trái một tiếng điện hạ. Phải một tiếng điện hạ. Trong lỏng quả thật có chút không được tự nhiên, bèn cười nói: “” Ở trước mặt nương nương. Thần sao dám xung điện hạ. Chi bằng nương nương cứ xưng hô võ chức của thần.
Thẩm Trân Châu nỡ nụ cười, liền gật đầu nói: “Ai gia cúng kính không bằng tuân mệnh, cũng xưng ngươi là Đại tướng quân vậy!”
“Đa tạ nương nương thông cảm cho vi thần, nếu không có việc gì khác, vi thần bèn cáo lui vậy.”
Thẩm Trân Châu lại không lên tiếng, qua một lúc sau. Nàng mới thấp giọng nói: “Ai gia có chút lời nói muốn nói riêng một chút với đại tướng quân, không biết có được hay không.”
Lý Khánh An gật gật đầu, lúc này, mấy thị nữ trong cung tiến lên đóng cửa lớn của nội cung lại. Trong điện bỗng chốc trờ nên tối tăm. Thâm Trân Châu lại nói với mấy thị nữ: “Các ngươi cũng lui ra.”
Mấy thị nữ đã lui cả ra. Trong nội điện chi có Lý Khánh An và Thầm Trân Châu hai người, đây làm cho Lý Khánh An cảm thấy bầu không khí có chút áp lực. Hắn có chút cảm nhận, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chi thấy Thấm Trân Châu từ từ kéo lớp rèm sa mỏng mỏng kia ra. Hắn bây giờ có thể nhìn thấy rõ mổm một khuôn mặt của Thầm Trân Châu, một khuôn mặt thanh tú tuyệt sắc, một thiếu phụ trẻ tuổi mà tiều tụy, nàng mới hai mươi bảy tám tuổi, bèn đã trờ Thành thái hậu. Ngày dông tháng dài về sau thật
Không biết nàng phải làm thế nào?
“Đại tướng quân, ai gia cũng biết đóng cửa bàn riêng với ngươi sẽ ánh hường đến danh tiếng của ngươi, ai gia xin cáo lỗi với ngươi trước.”
“Thần không bận tâm!”
Thẩm Trân Châu khe khẽ thờ dài. Lại nói: “Ta mất đi trượng phu, lại mất đi đứa con trai, đối với cõi đời này ta đã không có bất kỳ sự lưu luyến nào, vốn dĩ ta muốn xuất gia làm ni cô, nhưng phu nhân ngươi khuyên ta. Thù lớn chưa báo, ngươi sao có thê rời khỏi cõi hồng trần, ta nghĩ cũng đúng, nếu không thể tận mắt chứng kiến kè thù bị tận tay dùng đao chém chết, tâm của ta sẽ không thể rời khỏi trần thế. Lần này sờ dĩ ta nhận lời làm thái hậu một lần nữa. Ta là vì báo đáp ngươi mà thực hiện chuẩn bị.”
Lý Khánh An định muốn mờ lời, Thẩm Trân Châu lại khoát tay chặn hắn lại: “Ngươi đừng ngắt ngang ta. Đế ta nói hết đã. Lý Khánh An. Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch đi!”
“Thái hậu. Vi thần thật không hiểu lắm.”
"Ngươi đừng giả ngốc trước mặt ta. Ngươi lập Tấn nhi mới hai tuổi làm đế, ngươi cho rằng ta không hiểu rõ tâm ỷ của ngươi ư? Năm xưa tiên đế đã từng nói với ta rằng ngươi rất có dã tâm. Vì vậy ta mới để Thích nhi bái ngươi làm thượng phụ. Vừa là cầu xin ngươi bảo hộ. Cũng là hi vọng ngươi đừng tôn hại con trai của ta. Tuy rằng Thích nhi cuối cùng vẫn là chết thảm, nhung ta không hề hận ngươi, ta biết ngươi không ở Trường An. Xa tít ở Thổ Hỏa La. Ta còn tường sau khi ngươi trờ về sẽ đăng cơ, lại không ngờ rằng ngươi lại lập Tấn nhi làm đế, Lý Khánh An. Ngươi khiến ta nhìn không thấu a!
Nét mặt Lý Khánh An lộ ra một chút vè cười nhạt, nói: “Vậy thì ta muốn hôi nương nương một câu. Tiên đế có nói tới, ai mới có thể tin tường?”
"Tiên đế bảo ta đừng tin tường ngươi, mà là đi tin tường Quách Tử Nghi. Nhưng mà lần này, Quách Tử Nghi lại khiến ta thất vọng cùng cực, hắn quá mềm mỏng thù đoạn.
Căn bản là không dám đắc tội Lý Hanh, có lẽ nói là không dám đắc tội ngươi, ta biết rất rõ, theo thân phận và thực lực của ngươi. Tiêu diệt Lý Hanh là dư sức. Vì vậy Lý Khánh An. Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi."
“Giao dịch?”
Lý Khánh An liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn không hiểu nàng còn có vốn liếng 21 để thực hiện giao dịch với minh, trừ phi là thân thể của nàng. Lúc này, Lý Khánh An lờ mờ cảm thấy Thâm Trân Châu đế minh và nàng cùng ở một phòng tối, không phải chi đơn giản là nói vài câu riêng tư. Nếu như vậy, thị nữ tâm phúc của nàng không cần phải rời đi. Cũng không cần phải kéo rèm sa ra. Lý Khánh An cảm thấy nàng cơ hổ là đang cố ý tạo ra một bầu không khí mê hoặc minh.
“Thái hậu muốn dùng gì đề thực hiện giao dịch với ta?” Tiếng nói của Lý Khánh An cũng có chút trờ nên hổi hộp.
Thẩm Trân Châu mặt khẽ đỏ lên. Nàng không dám ngầng đầu lên nhìn mắt của Lý Khánh An. Thấp giọng nói: “Ta chi có hai thử có thê trao đôi với ngươi. Một là thân phận thái hậu của ta. Một cái khác ta không nói ngươi cũng hiểu, nhưng ta hi vọng ngươi có thể tiếp nhận cái trước.”
Lý Khánh An nở nụ cười, nói: “Thân phận thái hậu của nàng làm sao thực hiện giao dịch với ta?”
Thẩm Trân Châu từ từ ngẩng đầu lên. Một đôi mắt đẹp long lanh chăm chú nhìn vào mắt của Lý Khánh An. Từng câu từng chừ nói: “Ngươi nếu có thể đáp ứng yêu cầu của ta. Chi cần ngươi đề ra yêu cầu, ta lúc nào cũng có thể hạ chi để Tấn nhi thoái vị, do ta ra mặt. Tuyên bố với người thiên hạ ngươi có thể lên ngôi hợp pháp.”
Lý Khánh An cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thầm Trân Châu, một lúc sau. Hắn mới chậm rãi nói: “Yêu cầu của thái hậu là muốn để ta giao Lý Hanh cho nàng, đúng chứ?”
"Vàng! Trên đời này chi có ngươi mới có thể làm được, ta phải ở trước bài vị của
Tiên đế và con ta tận tay giết hắn đi."
Lý Khánh An trầm mặc trong chốc lát, hắn thở dài nói: “Thái hậu. Ta có thể hứa hẹn với nàng giết hắn đi, nhưng mà phải đem hắn giao cho nàng, nàng biết điều này rất khó.”
“Ta cũng biết điều này rất khó, cho nên ta mới thực hiện giao dịch với ngươi.”
Nói đến đây, Thẩm Trân Châu khẽ cắn môi một cái, thấp giọng nói với Lý Khánh An: “Lý Khánh An. Chi cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ngươi đưa ra điều kiện gì. Ta đều có thể đáp ứng.”
Việc Lý Hanh Nam đào, đã làm dấy lên một cơn sóng trốn chạy trong đám các đại thần tâm phúc của hắn. Sau khi Lý Khánh An dẫn quân vào Thành, cục diện hỗn loạn của Trường An bèn từ từ bình ôn trờ lại. Lúc này, Thành Trường An đã Hoàn toÂn bị Thiêu Ngưu vệ khống chế. Lý Khánh An thông qua chính sự đường, nhậm mệnh Tô Chấn làm Kinh Triệu doãn. Đông thời nhậm mệnh tân huyện lệnh của Vạn Niên huyện và Trường An huyện, hắn lại mệnh Thiên Ngưu vệ bỏ quyền, đem sự vụ thường ngày thuộc về huyện nha trà lại cho huyện Trường An và huyện Vạn Niên, Thiên Ngưu vệ đem tinh lực chuyển đến trên việc duy trì trật tự an toÂn cho các phường, cỏ những vụ việc vụn vặt thường ngày của địa phương như tranh chấp trong nhà ngoài ngõ, vi phạm pháp lệnh này, đã giao cho huyện nha đi xử lý.
Lý Khánh An từ Đại Minh cung đi ra, sắc trời đã đến lúc hoàng hôn, hắn nhắm mắt lại dựa lên trên tấm lót mềm, thân minh khẽ lắc lư nhẹ theo xe ngựa, trong đầu hắn làm sao cũng không thể xóa mờ khuôn mặt ai oán tú lệ kia của Thẩm Trân Châu, hắn bất giác nghĩ đến Thẩm Trân Châu trên lịch sử. Sau khi mối loạn An sử bùng nổ, quân đội của An Lộc Sơn đã công chiếm được Trường An. Thẩm Trân Châu không kịp trốn đi, bị phản quân bất giữ, bất đến trong hoàng cung của An Lộc Sơn ở Lạc Dương; Sự ô nhục và hà hiếp mà nàng phải chịu đựng có thể tường tượng ra sẽ thế nào, người nữ nhân đáng thương này cuối cùng không rõ tông tích, đã trở Thành một mối bí ẩn không lý giải được trên lịch sử.
Thật ra với sự hiểu biết của Lý Khánh An đối với Lý Dự, Thẩm Trân Châu cuối cùng chi có thể có hai kết cục, một là xuất gia làm ni cô, dấn thân vào không môn. Còn lại thì là bị Lý Dự phái người siết đi.
Lịch sử đã ở chỗ của hắn rẽ sang một khúc cua. Thẩm Trân Châu sẽ không gặp phải sự hà hiếp của quân đội An Lộc Sơn. Nhung nàng lại gặp phải một thứ bất hạnh khác của đời người, đây làm cho Lý Khánh An cũng không cầm lỏng được mà trào lên một chút lỏng thương tiếc.
Xe ngựa đi rất chậm, suy nghĩ của Lý Khánh An từ trên người Thẩm Trân Châu lại chuyển đến cục thế trước mắt. Hiện nay Lý Long Cơ đang khống chế quốc thổ rộng lớn của cả phía Nam Trường giang, Lý Mạo của Kinh Tương và Lý Lân của Giang Hoài đều nắm giữ trọng quân trên mười vạn. Cộng thêm quân Quan Trung của Lý Hanh, quân lưỡng Hổ của Ca Thư Hàn và quân Kiếm Nam của Cao Tiên Chi, cùng với ba vạn quân của Lĩnh Nam. Quân đội mà Lý Long Cơ có thề điều động đông tới năm mươi vạn, còn quân An Tây của minh tuy lợi hại, nhưng không thế nào từ bỏ An Tây rút về Trung Nguyên, đại bộ phận quân đội của hắn vẫn phải lưu lại An Tây.
Cộng thêm ba vạn quân của Hà Đông phía bắc Thái Nguyên và bốn vạn quân Đồng Quan, trong tay hắn nhiều nhất cũng chi có hai mươi vạn, còn hắn phải đối diện với không chi là năm mươi vạn đại quân của Lý Long Cơ, mà còn mười vạn quân không rõ bạn thù của Quách Từ Nghi. Còn có ba mươi vạn đại quân Phạm Dương của An Lộc Sơn sắp sửa tạo phản, còn có mười vạn quân Quan Trung của Hà Nam và Hà Đông mà vẫn chưa kịp bị Lý Hanh mang đi.
Có thể nói hắn tứ phía bị địch bao vây. Tình thế vô cùng hiểm nghèo, nhung tình thế có hiểm nghèo đến đâu. Hắn cũng không thể bất động được, vậy thì bước đầu tiên của hắn. Nên hạ thủ từ đâu đây?