Sau khi Lý Long Cơ đi vào giấc ngủ thì cuối cùng sự đáng sợ Nam Minh cung mới được tạm lắng xuống. Vũ Tuệ phi thờ thẫn ngổi trước bàn trang điểm mặc cho hai cung nữ trị liệu vết thương trên mặt cho minh. Bà đầu tóc rối bù mắt trái thâm tím vì bị Lý Long Cơ đánh một cú mạnh vào mà đến giờ bà vẫn chưa nhìn rõ bình thượng được. Vũ Tuệ phi không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bà bị Lý Long Cơ hạ thủ hÂnh hung. Trên danh nghĩa bà đứng đầu lục cung Nam Đường, nhưng trên thực tể thì khổ nạn của bà có ai thấu cho? Tát mặt, túm tóc ghì đầu đập mạnh vào tường nếu. Như hôm ngy, trước mặt bao nhiêu cung nhân hắn đã đánh đập đã man bà, đây còn là thân phận cao quý của lục cung chi thủ ư? Cuộc sống sống không bằng chết này đến bao giờ mới dứt đây?
Vũ Tuệ phi không khỏi nghĩ đến hai người con trai của minh, một người chết thảm, một người phải trở Thành con bù nhìn của An Lộc Sơn mà không biết đỏi này kiếp này còn cơ hội gặp lại không, bà cÂng nghĩ cÂng thấy đau lỏng, không kiềm nỗi tức cảnh sinh bi, gục xuống bàn trang điểm khóc nức nở.
Nhìn Vũ Tuệ phi khóc khiến các cô cung nữ xung quanh cũng khóc theo. Trong Nam Minh cung này vận mệnh của họ của có một chốn về duy nhất, đó chính là bị đánh chết, không phải hôm ngy thì cũng chi là việc của ngày mai mà thôi. Lúc này Ngư Triều Ân vào thăm thương thế Vũ Tuệ nương không khỏi thầm thở dài. Lúc xưa hắn đã hộ tống Vũ Tuệ phi đến Thành Đô? Dọc đường hại người gian truân vất vả, ngọt bùi có nhau, đối với Vũ Tuệ phi, Ngư Triều Ân luôn có một tình chủ tớ sâu nặng. Giờ đây nhìn Vũ Tuệ phi bị Lý Long Cơ ngược đãi thảm hại khiến lỏng hắn đầy thương xót. Nhưng hắn cũng không có cách nào, mỗi lần Lý Long Cơ nổi cơn thì ai cũng đỏi giết, cả Ngư Triều Ân hắn cũng khó mà thoát khỏi cái chết, hắn chỉ mong Lý Hanh có thể sớm một chút đến Thành Đô kế vị cho mọi người được giải thoát sớm hơn.
Ngư Triều Ân thấy Vũ Tuệ phi khóc lóc đau khổ, muốn khuyên giả bà vài câu nhưng lại không biết nói gì, hắn chi đÂnh thở dài một hơi rổi lui ra khỏi tầm cung Vũ Tuệ phi. Khi đi đến cửa cung điện, hắn đương định trở về phỏng mình thì bị một tiểu hoạn quan kéo kéo vạt áo lẳng lặng nhét cho mảnh giấy nhỏ.
Ngư Triều Ân thừ người ra một lúc. Hắn mờ giấy ra nhìn nhanh rổi tức tốc thu lại. Gật gật đầu nói: “Ta biết rổi.”
Ngư Triều Ân đánh một vỏng quanh chỗ ở của mình, nhưng lại bước sang một chỗ quẹo đi ra khỏi nội cung, từ một cánh cửa nhỏ đi ra khỏi cung. Hắn là hoạn quan tâm phúc bên cạnh Lý Long Cạ quyền thế cực lớn. Thị vệ giữ cửa khiêm cung có thừa, hắn ra vào cửa cung trước giờ không ai dám ngăn cản hắn.
Lúc này trời đã khuya, cơn mưa đêm vẫn chưa tạnh, sương khói vẫn mịt mù. Ngư Triều Ân ngang nhiên đi ra khỏi hoàng cung, không ai dám can ngăn hắn. Hắn vừa leo lên xe ngựa đã căn dặn phu xe: “Đi đến phường Phúc Hưng!”
Nghe lệnh xe ngựa lập tức khởi hÂnh, tốc độ xe cÂng lúc cÂng tăng lên. Chẳng mấy chốc bèn khuất bóng sau lÂn mưa đêm.
Nam Minh cung cách phường Phúc Hưng không xa chỉ chừng ba dặm. Chỉ một chốc xe ngựa đã đến cửa phường Phúc Hưng. Một tùy tùng ra giơ cao lệnh bài trong cung với người gác. Người gác không dám chậm trễ vội mờ cửa phường đê xe ngựa đi vào. Chẳng bao sau xe đã đến trước cửa hông của Vinh vương phủ.
Ngư Triều Ân cũng chẳng phải lần đầu đến. Hắn cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu đến đây. CÂng không nhớ rõ mình đã được hưởng bao nhiêu lợi ích từ Vinh vương. Lý Long Cơ có thể chọn Vinh vương đề làm làm người đi đoạt một phần quân quyền của Cao Tiên Chi cũng do Ngư Triều Ân hắn. Có thể nói. Ngư Triều ân chính là minh hữu trong cung của Vinh vương.
Tại cánh cửa bên hông có một gia nhân chuyên môn đứng đợi sẵn bên đây. Thấy xe ngựa của Ngư Triều Ân đến. Hắn lập tức mở cửa đưa Ngư Triều Ân vào trong.
“Vương gia nhà ngươi đã đi nghĩ chưa?” Ngư Triều Ân vừa đi vừa hỏi.
“Chưa, vương gia vẫn trong thư phỏng. Dương tướng quốc cũng có mặt.”
“Dương Quốc Trung?”
Ngư Triều Ân khựng lại. Khuya thế Dương Quốc Trung còn đến Vinh vương phủ làm gì? Trong lỏng Ngư Triều Ân có dự cảm chẳng lÂnh. Lý Uyển gọi mình đến gấp thế chắc chắn đã xảy ra đại sự gì rổi.
Hắn trầm ngâm một lúc. Nhưng cuối cùng vẫn đi theo gia nhân của Lý Uyển vào trong nội thư phỏng.
Vi Thanh Bình đã về trước, nhưng Dương Quốc Trung thì chưa, hắn bị Lý Uyên giữ lại. Lý Uyển đã lệnh người vào cung đưa thư cho Ngư Triều Ân giữa đêm. Theo kinh nghiệm thường cho thấy Ngư Triều Ân chẳng bao lâu nữa sẽ đến.
Lúc này. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dôn dập vội vã. Lý Uyển bèn khẽ nói với Dương Quốc Trung: “Hắn đã đến!”
Dương Quốc Trung cười lạnh một tiếng, tên Ngư Triều Ân này hắn cũng từng một thời giao du. Biết tên này toÂn tham của hối lộ, đoán chắc Vinh vương lại sắp phải cho hắn trọng lễ đây.
Nghĩ đến trọng lễ. Ánh mắt Dương Quốc Trung không khỏi liếc sang mấy chiếc rương to ở góc tường. Đó đều là vàng bạc bảo bối. Và trong đó cũng có một nửa là của hắn góp vào. Hắn nhìn mà không khỏi xót xa cõi lỏng, mình đã từng bao giờ phải dâng trọng lề như thế cho kè khác, chẳng qua là một thái giám mà thôi mà lại phải tốn bao nhiêu vốn liếng thế ư?
“Lão gia, Ngư lệnh công đã đến!”
Ngư lệnh công là tôn xưng mà bá quan Nam Đường gọi Ngư Triều Ân. Gọi Ngư công công không hay. Gọi Ngư ông thì lại bị hiểu nhầm, nên có kẻ đã lanh lẹ nghĩ ra cách gọi Ngư lệnh công này. Như thế này Ngư Triều Ân còn chưa đến bốn mươi tuổi đã có tôn xưng của mình: Ngư lệnh công.
Lý Uyển đích thân đứng lên mờ cửa. Chỉ thấy sắc mặt Ngư Triều Ân u ám khó đoán đứng ngoài cửa. Hắn vội lên nhiệt tình kéo Ngư Triều Ân vào phỏng nói: “Lệnh công quả là người giữ chừ tín. Ta còn lo là trời mưa lệnh công không đến nữa.”
Dương Quốc Trung cũng đi lên cười nói: “Ta còn đang cược với Vinh vương điện hạ. Ta nói Ngư lệnh công nhất định sẽ đến. Lần này ta thắng rổi, điện hạ đừng có mà chối nhé!”
[ truy
en cua tui . net❤] “Dám làm dám chịu, ta tuyệt không chối cãi đâu!”
Lý Uyển cười phá lên ha hả. Hai người một tung một hứng, chẳng mấy chốc đã lôi Ngư Triều Ân vào phỏng. Lý Uyển vừa mời hắn ngổi xuống, lại rót trà mời mọc. Quan tâm hỏi: “Đại gia thế nào rổi?”
“Đại gia” là cách hoàng đế giữa các cao quan trong Đường triều Lý Uyền lúc này cố ý không dùng phụ Hoàng, mà nói đại gia. Khiến Ngư Triều Ân nhạy bển không khỏi ngần ngơ Hắn lắc lắc đầu. Từ từ nói: “Rất tốt, hôm ngy lại hoài nghi có ngươi muốn mưu hại hắn. Đã cho đánh chết tám người, ta đoán hắn tối ngy sẽ ngủ không ngon, sáng mai thức dậy lại bắt đầu cáu gắt. Lại muốn giết người. Hừ! Hắn sao lại Thành ra thế này chứ? Đúng là làm bạn với vua như làm bạn với hố!”
“Đúng rổi. Ta và Duong tướng quốc cũng vừa nói chuyện về người, thật sự rất lấy làm lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn cũng có ngày, người sẽ đánh chết toÂn bộ chúng ta. Nên bọn ta hôm ngy mời lệnh công đến là đề thương thảo đối sách.”
“Thương thảo đối sách?”
Trong lỏng Ngư Triều Ân bông chốc cảnh giác, còn có đối sách gì mà thương thảo, bọn chúng giữa đêm gọi hắn đến rốt cuộc là ý gì đây?
Cũng vẫn là Dương Quốc Trung sốt ruột, hắn không nhịn được đi thẳng vào chủ đề chính hôm ngy: “Ta muốn hỏi Ngư lệnh công, bệ hạ đã đưa chiếu thư đi chưa? Ý ta chi là người phía bắc ấy?”
Ngư Triều Ân thế mới ngộ ra. Hóa ra bọn họ là vì muốn đối phó Lý Hanh, hèn chi! Nhất định trong cung đã đề lộ tin tức, vấn đề này quả thật khó trả lời. Hắn cuối đầu trầm ngâm không nói một lời. Lý Uyển và Dương Quốc Trung nhìn nhau hiểu ý. Lý Uyển lại nói: “Lệnh công đừng ngại nói thật với bọn ta.”
“Lo lắng của các ngươi quả không sai!”
Ngư Triều Ân ngẩng đầu lên. Thờ dài nói: “Thánh thượng chiều ngy chính thức hạ chiếu, lập lại Lý Hanh làm thái tử Đông Cung, ta đoán chắc ngay mai mọi người sẽ được nhìn thấy chiếu thư.”
“Cái gi?!”
Lý Uyển đứng phắt dậy. Vừa kinh vừa nộ hỏi: “Rõ rÂng hắn đã hứa với ta sẽ lập ta làm thái tử. Sao giờ lại thay đổi?”
Ngư Triều Ân cười mếu máo. “Điện hạ. Ta nói một câu này có lẽ điện hạ không thích nghe, nhưng người Thánh thượng đã hứa không biết là bao nhiêu! Nào Thập lục lang. Thập bát lang hắn đều từng hứa hẹn. Đấy chẳng qua là thủ đoạn để lổi kéo nhân tâm thôi, nhưng lần này Lý Hanh lại khác, hắn đà chính thức hạ chiếu thư. Lần này là thật sự lập thái tử. Mấy năm trước phế truất Lý Hanh, mấy năm sau lại lập hắn làm thái tử, Thánh thượng nói với ta đây là an bài của ông trời.”
“Không. Đây không phải an bài của ông trời, ông trời là muốn an bài ta lên ngôi.”
Sự kích động khó kiềm trong lỏng Lý Uyển vừa bình tĩnh một lúc lại bắt đầu phát tác. Hắn túm lấy tay Ngư Triều Ân nói: "Lệnh công, lần này ngươi nhất định phải giúp ta.
Nói xong, hắn bèn kéo Ngư Triều Ân đi đến bên chiếc rương to dưới chân tường. Ngư Triều Ân bị nắm chặt tay phát đau bèn cố vùng ra: “Điện hạ xin hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ giúp...”
Lời phía sau của hắn còn chưa kịp tuôn, thì mắt hắn đã đờ đẫn vì tình cảnh trước mắt. Bốn chiếc rương to đều được mở nắp. Ánh sáng chói chang lấp lánh của chúng khiến mắt hắn mờ cũng không mờ lên nổi. Chi thấy trong hai chiếc rương to đựng đầy câm thạch đá quý và kim cương mã não. Còn hai chiếc rương to còn lại là các thanh vàng nặng trĩu, một thanh vàng rỏng nặng đến hai ba cân. Mổi rương chí ít có bốn năm trăm thanh.
“Đây... Đây là...”
Ngư Triều Ân lắp bắp lời không ra lời. Một câu nói đều nói không ra. Lý Uyển trầm giọng: “Cái này trị giá một trăm vạn quan, là đền đáp của ta cho lệnh công.-”
“Cho ta ư?”
Trong mắt Ngư Triều Ân lóe ra ánh sáng tham lam. Hắn từ từ đi lên trước, hai tay cắm sau vào đóng kim cương đá quý này. Tay không ngừng cầm các viên bảo thạch sáng lắp lánh lên. Những viên cầm thạch chảy xỏe qua kẽ tay. Va vào nhau tí tách, nom còn động lỏng người hơn cả giai điệu nhà trời.
“Đều là của ta ư?”
Ngư Triều Ân cảm thấy mình sắp nghẹt thở5 một trăm vạn quan đấy! Hắn cà đời này đến ngy còn chưa kiếm đươc hai mươi vạn quan, mà trong một đêm hắn lại được một trăm vạn quan ư?
Lý Uyển đứng một bên lặng lẽ nhìn hắn. Lý Uyển biết một trăm vạn quan đủ cho Ngư Triều Ân bán cả mẹ mình.
Quả nhiên. Ngư Triều Ân hít một hơi thật sâu. Từ từ quay đầu sang nói: “Các ngươi nói đi. Các ngươi muốn ta làm gì?”
Xe ngựa của Ngư Triều Ân bông chốc trờ nên nặng trĩu, xe hắn chờ Ngư Triều Ân cùng món tài sản không lổ. Nhưng xe không quay lại Nam Minh cung, mà chi chậm rãi chạy về phía phường Thượng Nguyệt, nơi tư trạch của Ngư Triều Ân tọa lạc. Đấy là phong cách thông thường của Ngư Triều Ân. Sau khi nhận tiền rổi mới làm việc, nếu việc không Thành thì trả lại một nửa. Nhưng hôm ngy châu báu trị giá một trăm vạn quan này. Ngư Triều Ân căn bản không từng nghĩ sẽ Hoàn trả lại. Số vàng bạc này hắn đều nhận.
Lúc này. Hơi lạnh của đêm giúp đầu óc hắn tinh táo phần nào. Hắn mới từ từ tỉnh ngộ. Lý Uyên vì sao lại muốn mình đi giết chết Lý Long Cơ. Hơn nữa không tiếc trả giá một trăm vạn quan tiền. Hắn kỳ thực Hoàn toÂn có thể không cần phải thế. Hắn đã nắm
Hơn nửa quân quyền, chỉ cằn điều binh bức cung. Lý Long Cơ nhất định sẽ bị buộc phải truyền ngôi cho hắn. Hắn rõ rÂng có thể làm thế. Vì sao lại còn muốn Ngư Triều Ân ra tay?
Ngư Triều Ân từ từ dựa vào nệm xe, giờ hắn mới thấy sợ trong lỏng, hắn đã thấp thoáng đoán được dụng ý Lý Uyên, không lẽ tên này không muốn mang tiếng giết cha. Mà đang định mượn đao của mình để giết người.
Vậy. Sau khi giết người xong thì sao? Hắn sẽ đối phó thế nào với mình, liệu mình còn có công ùng hộ tân đế không?
“Dừng xe lại!”
Ngư Triều Án thốt lên. Xe ngựa dừng lại. Hắn đi xuống xe khoát tay sau lưng đi lại trên đường. Trời đã khuya, trên đường đã không còn ai5 hạt mưa vẫn lất phất rơi. Bao trùm cả tỏa Thành trong sương và nước. Ngư Triều Ân ngẩng đầu. Mặt cho hạt mưa đánh vào mặt. Dập tắt ngọn lửa tham lam cuối cùng trong lỏng. Lúc này hắn mới tinh táo ra. Người dùng thủ đoạn đê giết người, thì ắt cũng sẽ bị thủ đoạn ấy giết. Lúc này. Hắn quay đầu nhìn xe ngưa. Đằng sau xe là bốn chiếc rương to đựng đầy tài phú mà hắn thèm thuông đến phát điên, nhưng trong mắt Ngư Triều Ân. Đấy lại không phải là tài phú. Mà là bùa thúc mệnh sẽ lấy đi sinh mạng hắn.
Tại nơi tụ tập của sĩ tử gần Nam Thành môn Thành Đổ. Nơi có tên là cống Viện Phường, nơi đây là Thái học của Nam Đường, và cũng là nơi quốc tử giám Nam Đường sờ tại. Tụ tập hơn vạn người sĩ tử từ khắp nơi Ba Thục. Kinh Tương. Ngô Địa...
Xe ngựa của Ngư Triều Ân sau khi trờ về phủ đệ của mình đã vẫn chưa quay về cung, mà đi thăng đến cống Viện Phường. Xe dừng lại trước một phủ trạch khỏng lớn lấm trong cống Viện Phường. Tùy tùng Ngư Triều Ân đi lên gõ nhẹ cửa. Chỉ một chốc sau cửa đã được he hé. Người trong nhà kinh ngạc hỏi: “Đã khuya thế này rổi. Các ngươi tìm à?”
“Xin chuyển lời giúp công tử cẩn. Nói là có Ngư lệnh công nội thị giám cầu kiến.”
“Á! Các vị đợi cho một lát. Ta sẽ đi bẩm báo liền.”
Lại một lát sau. Cửa được mờ ra. Chỉ thấy một thiếu niẽn công tử bận áo trắng đi ra. Hắn nom chừng hai ba. Hai bốn tuổi, đương vội vã đi lên khom người thi lề với Ngư Triều Ân: “Không biết lệnh công đến đây. Tiểu tử thắt lễ. Xin lệnh công thử tội.”
“Là ta đến mà không báo trước, ta mới phải xin lỗi. Đây không phải là nơi thích họp nói chuyện, chúng ta vào trong hẳn nói.”
Vị công tử áo trắng này chính là con trai thứ ba của Lý Hanh - Tân Thành vương Lý Cân. Từ sau khi Lý Long Cơ viết lá thư đầu tiên cho Lý Hanh không lâu. Lý Hanh đã phái con trai thử ba Lý cẩn đến Thành Đô đề thám thính tình hình, đông thời cũng đế âm thầm lổi kéo quan viên Nam Đường.
Ngư Triều Ân cũng là một trong số các nhân vật chù yếu mà Lý cẩn muốn tranh thù. Hắn chí ít tốn trên vạn quan tiền trên người Ngư Triều Ân. Đông thời cũng thu được không ít tin mật của Lý Long Cơ từ tên này.
Mấy hôm ngy hắn đương sốt ruột đợi chờ phụ vương vào Thục, không ngờ Ngư Triều Ân giữa đêm khuya thế này xuất hiện, trong lỏng Lý cẩn lập tức gióng lên hổi trống cảnh giác, không lẽ trong cung đã xảy ra việc gì rổi ư?
Đèn trong phỏng được chong lên. Ngư Triều Ân ngổi xuống vừa hóp xong một ngụm trà nóng đã vội hỏi: “Không biết Thánh thượng đã đến đâu rổi?”
Lý Cẩn nghe Ngư Triều Ân lại gọi cha mình là Thánh thượng trong lỏng mừng thầm, vội trả lời: “Chiều ngy ta vừa được tin. Hôm ngy phụ thân đã vào Kiếm Các.”
“Ừm! Phải nhanh chân hơn nữa. Tốt nhắt là nhanh hơn nữa. Không thì e sẽ có biến cố đấy!”
Lý Cẩn nghe ra ẩn ý trong lời Ngư Triều Ân. Trong lỏng hoảng hốt vội hỏi: “Lệnh công, đã xảy ra việc gì rổi?”
“Bộ các ngươi chưa nghĩ đến sao?”
Ngư Triều Ân thờ dài một hơi lắc đầu nói: “Thánh thượng vào Thục không nhẽ tất cả mọi người đều vỗ tay ăn mừng sao? Có người vui ắt có người sầu thôi!”
Lý Cần nghe ra chút ít gì trong đấy. Hắn bèn thăm gì nói: "Không lẽ là Vinh vương
Ư?"
“Không những chỉ có hắn. Còn có Dương Quốc Trung, ta vừa nhận được tin. Họ đã bắt đầu điều binh khiển tướng, rất có khả năng vào mai hay mốt sẽ phát động chính biến cung đình, bức cung hÂnh sự. Ép lão tử của hắn thoái vị. Lỏng ta nóng như lửa đốt. Không kiềm nổi nên cố ý đến báo cho công tử biết.”
“Vậy... Vậy phải làm thế nào đây?”
Ngư Triều Ân nhìn hắn một phát, thấy mặt hắn đầy kinh ngạc, lại quan tâm nói: “Ta vần có khuyên lão hoàng đế thoái vị, nhường cho phụ hoàng ngươi, ngươi yên tâm. Ngư Triều Ân ta chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng thì cũng không để bọn Lý Uyển được thỏa lỏng. Ngoài ra. Ta giờ đến tìm công tử là muốn công tử đêm ngy lập tức ra khỏi Thành. Nếu trong Thành động loạn, ta lo rằng sẽ nguy đến tính mạng công tử. Lý Uyển tuyệt sẽ không tha cho ngươi. Ngươi hay đi chuẩn bị đi! Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Thành.”
Trong lỏng Lý cẩn vừa cảm kích lại vừa hổi hộp. Vội hỏi: “Đại ân của lệnh công ta nhất định sẽ nói phụ vượng trọng tạ!”
“Không! Ngư Triều Ân ta không phải vì tiền, chim khôn chọn cÂnh lÂnh mà đậu. Ta chi hi vọng thánh thượng có thể sớm đến Thành Đô lên ngổi, ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa tận trung cho người.”
“Được! Ta nhất định sẽ chuyền lời với phụ vương, lệnh công xin đợi cho chốc lát. Ta sẽ đi thu thập ngay, cho đốt một số thư tín quan trọng.”
Lý Cẩn bỏ cả chiếc hộp đựng thư vào trong lư hương, đợi khi chúng đã biến Thành tro tÂn bèn mờ cửa đi theo Ngư Triều Ân ra ngoài. Bọn họ ở cách Thành Nam không xa. Chỉ một chốc đã đi đến Thành môn. Ngư Triều Ân có kim bài trong tay. Không ai dám tra hỏi hắn. Hiệu úy gác cửa lập tức hạ lệnh thả người ra Thành.
Vừa ra khỏi Thành. Ngư Triều Ân nói với Lý cẩn: “Công từ dọc đường cẩn thận, hãy thay ta chuyển lời điện hạ. Ta sẽ toÂn lực ngăn chặn lại mưu đổ của Lý Uyển và Dương Quốc Trung.”
“Vậy mọi việc nhờ cả vào lệnh công rổi.”
Nhìn bóng hình Lý cẩn dần xa trong đêm mưa. Ngư Triều Ân không khỏi thờ dài. Đời người cũng như một ván bài. Không biết lằn này hắn có may mắn thắng cuộc chăng?
Vào lúc nửa đêm. Đương lúc Lý Long Cơ đang ngủ mê man thì bị Ngư Triều Ân vội vã khẽ gọi dậy: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Giấc ngủ của Lý Long Cơ là rắt đáng quý. Giờ bông dưng bị gọi dậy khiến hắn lại lửa giận ngút trời. “Việc gì?”
Hắn từ từ nắm chặt con dao nhỏ dưới gối. Cái ước muốn giết người lại lắp đầy lỏng
“Bệ hạ. Nô tài có tình hình khẩn cấp bẩm báo. Có người muốn phát động đoạt môn chi biến.”
“Cái gì?”
Lý Long Cơ bỗng chốc tinh hẳn. Hẳn vội kéo mÂn lên túm lấy cổ áo Ngư Triều Ân. Ánh mắt hung hãn trợn trừng nhìn hắn: “Là ai? Ai dám hãm hại trẫm?”
“Bệ hạ. Là Vinh vương và Dương Quốc Trung, hai người họ được biết bệ hạ tuyên bố sẽ lập tam vương tử làm thái tử. Giờ đang thương lượng điều binh bức áp sát hoàng cung giữa đêm.”
“Làm sao mà ngươi lại biết rõ như thế?” Lý Long Cơ nheo mắt nhìn hắn hỏi.
“Bệ hạ. Bọn họ vừa đưa đến phủ cho nô tài một rương vàng bạc châu báu. Và cho người nói với nổ tài, nói mời nô tài ngày mai nhất định phải giữ bệ hạ lại trong điện Kỳ Lân. Nô tài ngẫm nghĩ mãi thấy không ôn lắm. Bèn vội đến bẩm báo với bệ hạ.”
Lý Long Cơ nhẹ nhãng bỏ Ngư Triều Ân. Lúc này trong lỏng hắn cũng dần bình tĩnh lại, hắn lê cái lưng gù của mình chậm chạp bước đến gần cửa sổ. Kéo rèm lên một chút, dõi mắt nhìn lên trời đêm vẫn đang mù mịt mưa rơi. Trong lỏng hắn hiểu. Ngư Triều Ân nói thật, năm xưa hắn cũng từng dẫn quân đến ép phụ hoàng mình, ép người phải nhường ngôi, cũng ép đại ca hắn phải lên tiếng bỏ kế thừa hoàng vị.
Quả nhiên là quả báo. Hôm ngy cuối cúng lại đến lượt con trai hắn. Lúc xưa hắn chi muốn đoạt quân quyền của Cao Tiên Chi. Nhưng lại không ngờ để lại hậu hoạn cho ngày hôm ngy. Con trai của hắn quả nhiên người nào cũng không thua kém. Hai mươi năm trước, thái tử Anh nghe nói hắn bệnh nặng, lấy cớ bắt cướp lại vũ trang toÂn thân dẫn binh vào cung. Hai mươi năm sau. Người con trai thứ tư lại một lần nữa dẫn binh vào cung. Sát cơ lóe hiện trong mắt hắn. Hắn không có con trai, ai dám đoạt hoàng vị của hắn. Đều phải chết!
Hắn quay minh lại. Nhìn Ngư Triều Ân nói: “Ngươi làm tốt lắm, rương châu báu kia trầm thường cho ngươi, ngươi giờ lập tức rời cung, đi gọi Cao Tiên Chi đến cho trẫm.”