Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 67:



“Nếu không có chuyện gì, tại sao không trả lời câu hỏi của anh?”

“Tưởng Viễn Chu, sao anh lại đến đây?”

Đây còn không phải là câu hỏi thừa sao?

Đào qua lớp bùn đất ẩm ướt, bên trong vẫn còn bị một tảng đá lớn chặn lại, Tưởng Viễn Chu nghiêm túc hỏi thăm xem còn bao lâu nữa thì đào tới.

Hứa Tình Thâm dựa vào Phương Thành, thở dồn dập, muốn nói vọng ra ngoài, chắc phải tốn hao rất nhiều sức lực mới được, cô đã vô cùng mệt mỏi rồi.

“Tình Thâm, từ trước đến nay, em có trách anh không?”

Cánh môi Hứa Tình Thâm rướn lên: “Vấn đề này em sẽ không trả lời.”

Phương Thành ôm chặt người phía trước, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Kiếp sau đi, kiếp sau anh sẽ bù đắp cho em.”

Xung quanh đen đặc, bàn tay giơ ra không thấy năm ngón, Hứa Tình Thâm thấy hơi lạnh.

“Anh đừng nói như vậy.”

Giọng nói của Tưởng Viễn Chu bên ngoài rõ lên không ít: “Hứa Tình Thâm, thật ra thiếu chút nữa là anh đã cho rằng em đã chết.”

“Còn có, một lát nữa phải cho anh thấy dáng vẻ không bị thương của em.”

Tưởng Viễn Chu nói một câu, Phương Thành lại ôm Hứa Tình Thâm chặt hơn một chút, những lời này, hẳn là phải do anh quang minh chính đại nói ra, nhưng hôm nay, giữa bọn họ lại bị ngăn trở bởi một người đàn ông khác đang nói lời an ủi ngoài kia.

Dần dần, có chút ánh sáng mỏng xuyên qua cửa động. Hai tay Tưởng Viễn Chu chống trên mặt đất, bất chấp bùn lầy.

“Hứa Tình Thâm!”

Hứa Tình Thâm liếc ra phía sau, nói: “Tiểu Linh, mau ra đi.”

Cơ thể nho nhỏ của con bé chui ra phía trước, sau đó được kéo ra ngoài, bàn tay đang ôm Hứa Tình Thâm của Phương Thành buông ra.

“Đi thôi.”

Ra đến cửa động, trước tiên đội cứu hộ buộc một sợi dây an toàn cho Hứa Tình Thâm, họ từ từ kéo cô ra, cả người cô đứng không vững, thiếu chút nữa đã ngã xuống, Tưởng Viễn Chu vội vàng đưa tay ra chộp lấy cô.

Tiểu Linh chỉ vào trong động.

“Còn anh Phương nữa!”

Tưởng Viên Chu nghe hai chữ kia, trong lòng như bị bóp chặt, nhìn lại Hứa Tình Thâm, trên người cô vẫn còn khoác một chiếc áo kiểu nam.

“Còn ai ở bên trong.” Anh hạ thấp giọng hỏi.

Âm thanh của Hứa Tình Thâm nhỏ như muỗi kêu: “Phương Thành.”

“Không được cứu!” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng thốt lên, nói với mấy người trong đội cứu hộ: “Mọi người đến khu vực khác đi.”

“Không được.” Hứa Tình Thâm vội níu lấy cánh tay người đàn ông, cô nói với mấy người đang định rời đi: “Các người nhận lương chính phủ…”

“Em đừng hiểu lầm, đội cứu hộ này là do anh gọi đến, chỉ vì tìm em, Hứa Tình Thâm…”



Tưởng Viễn Chu nghiến răng, gằn từng chữ một, môi cô mấp máy: “Em và Phương Thành, chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”

Bàn tay người đàn ông đặt trên đầu vai của Hứa Tình Thâm.

“Còn tình cờ mặc áo của anh ta nữa.”

Phương Thành nghe được tiếng cãi vã bên ngoài, anh bò ra đến cửa động, tầm nhìn ra bên ngoài gần như bị che kín, căn bản không có một con đường có thể đi được.

“Anh giúp anh ấy một chút đi.” Hứa Tình Thâm nói nhỏ.

“Em ngủ với một người đàn ông, trong lòng lại nghĩ đến một người đàn ông khác, dựa vào cái gì tôi phải giúp anh ta?”

Phương Thành nghe lời này, sắc mặt tái đi, anh vốn không chấp nhận sự giúp đỡ của Tưởng Viễn Chu, anh đi xuống từng bước một, bùn đất ươn ướt, lại còn vô cùng trơn, Hứa Tình Thâm gần như thấy anh ngã nhào xuống ngay trước mặt mình.

“Phương Thành!”

Cơ thể người đàn ông lăn đi, rơi xuống trong nháy mắt, Phương Thành túm lấy cành cây, nhưng cành khô mỏng manh căn bản không chịu nổi trọng lượng của anh, “rắc” một tiếng bị bẻ gãy.

Hứa Tình Thâm cuống cuồng đi xuống, Tưởng Viễn Chu kéo dây an toàn của cô lại.

“Hứa Tình Thâm, em báo đáp ơn anh cứu em một mạng như vậy ư?”

“Tưởng Viễn Chu, mạng sống của Phương Thành cũng là một mạng người!”

“Không có anh đi suốt đêm để đến, mấy người vẫn còn bị kẹt trong cái động đó, bị chết đói chết cóng đấy! Ha, mạng của hắn ta?”

Trong cơn giận dữ, khuôn mặt vô cùng điển trai của anh dính chút bùn đất, đôi mắt nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm như muốn trói chặt cô lại.

“Mạng của hắn trong mắt anh, rẻ mạt không đáng một đồng!”

“Anh…” Hứa Tình Thâm không nhìn rõ tình hình phía dưới, hết sức lo lắng, cô khom người xuống, định men theo sợi dây thừng đi xuống.

Tưởng Viễn Chu biết nơi này vô cùng nguy hiểm, anh ra hiệu cho người của đội cứu hộ hạ họ xuống.

Phương Thành vừa vặn rơi vào trong đệm, người đã được mang đến bên cạnh, chỉ là bị thương ở chân, khắp người đều có những vệt máu lớn có nhỏ có, nhìn vào trông rất khủng khiếp.

Tưởng Viễn Chu đi xuống, Lão Bạch vội vã tiến lên hỏi: “Tưởng tiên sinh, ngài có sao không?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu, Hứa Tình Thâm tháo dây buộc bên hông, hai ba bước đi về phía Phương Thành bên kia, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bước tiến đến, cánh tay to lớn ôm chặt thắt lưng cô.

“Muốn qua đó?”

“Anh buông ra!”

Tưởng Viễn Chu nhấc bổng cô lên, hai chân Hứa Tình Thâm lơ lửng, người đàn ông nói với Lão Bạch ở bên cạnh: “Không ai được chăm sóc hắn!”

Lão Bạch nhìn thấy Phương Thành bị thương không hề nhẹ, nhưng vẫn thản nhiên đồng ý.

“Vâng.”

Tưởng Viễn Chu đưa Hứa Tình Thâm vào trong lều bên cạnh, anh ném cô xuống ghế xếp, hai tay đè ghế, không để Hứa Tình Thâm có cơ hội đứng lên.

“Tưởng Viễn Chu, anh như vậy sẽ hại chết người đấy.”



“Con mắt nào của em thấy anh hại hắn ta?”

Tưởng Viễn Chu thò tay bóp chặt cằm Hứa Tình Thâm, bên cạnh đặt một cái đèn pin, ngọn đèn rọi thẳng vào khuôn mặt của Hứa Tình Thâm, đầu ngón tay anh dùng sức, cho đến khi quai hàm của Hứa Tình Thâm trắng bệch.

“Không cần giải thích với tôi, em gặp Phương Thành như thế nào, nếu như đêm nay Phương Thành không chết, sau này hai người cũng không có cơ hội gặp lại.”

Ánh mắt Hứa Tình Thâm dán chặt vào Tưởng Viễn Chu.

“Em là bác sĩ.”

“Hứa Tình Thâm.”

Đột nhiên anh vỗ nhẹ mặt cô.

“Chiêu này em đã dùng bao nhiêu lần rồi? Anh không so đo với em, những lời này anh có thể tin. Nếu thật sự tính toán với em, lời này chỉ là nói láo. Bác sĩ phải không? Lần này đá lở thương vong vô cùng nghiêm trọng, nếu chỗ này cũng có người bệnh trầm trọng như Phương Thành, em sẽ đi cứu ngay bây giờ sao?”

Lồng ngực Hứa Tình Thâm phập phồng, ngọn đèn đều hắt về phía cô, khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu chìm trong bóng tối, chỉ loáng thoáng trông thấy một đôi mắt sáng đến kinh người.

Đây chính là khuôn mặt chân thật nhất của Tưởng tiên sinh, hung ác, tàn nhẫn, còn nữa, anh không dễ dàng bố thì một xu tình cảm nào.

Cô tránh né, nhưng anh lại gắt gao không chịu buông tay…

“Phương Thành…”

“Đừng nhắc đến hai chữ này trước mặt anh!”

Bên ngoài lều, Lão Bạch mang theo một hộp sơ cứu vào.

“Tưởng tiên sinh, tôi thấy trên người cô Hứa cũng có vết thương, có cần y tá của chúng ta xử lý cho cô ấy không?”

“Đặt đồ ở đây, cậu ra ngoài đi.”

Lão Bạch đặt hộp cứu thương xuống bên cạnh, anh ta vừa xoay người, chợt nghe thấy Tưởng Viễn Chu nói: “Còn mặc đồ của cậu ta? Cởi ra !”

Hứa Tình Thâm nắm chặt hai tay, sắc mặt đanh lại.

“Trên người tôi đều là vết thương nhỏ, không cần để ý.”

“Có cởi hay không?”

Hứa Tình Thâm biết lúc này không thể chọc vào anh, cho dù chỉ một chút ngỗ nghịch không tuân theo cũng không được, cô giơ tay cởi áo khoác của Phương Thành xuống, trên người có hơi thở của người đàn ông khác, thứ mùi này không ngừng tản ra.

Tưởng Viễn Chu mở hộp thuốc, lấy ra một chai thuốc khử trùng, anh kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm, trông thấy bên trong bàn tay cô có vài vệt máu, dính thứ bùn màu vàng, không rửa sạch chắc chắn không ổn.

Lòng bàn tay của Hứa Tình Thâm bị ép mở ra, cô rụt lại về phía sau.

“Tự mình tôi làm.”

Ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu mở nắp chai thuốc khử trùng, động tác liền mạch, không chút do dự, sau khi cái chai nghiêng qua, nước chảy thẳng vào lòng bàn tay Hứa Tình Thâm.

Toàn thân đau buốt như kim châm khiến cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tay kia của Tưởng Viễn Chu đè vai của cô lại, không cho cô động đậy.

“A…

DMCA.com Protection Status