“Tình yêu của anh chỉ có phản bội
hết lân này đến lần khác thì xin lỗi, tôi
không chịu đựng nổi. Hạ Nhược Vũ
không sợ hãi chút nào mà nhìn lại.
“Là một người đàn ông, ngay cả
tinh thân trách nhiệm cũng không có
thì kẻ đó không xứng làm người, anh
cả thấy sao?”
Hàn Công Danh giật mình, có chút
ngẩn ngơ nhìn đôi mắt tràn đầy sinh
động của cô, giống như về lại ngày
trước, không tự chủ được mà muốn
nắm lấy bờ vai cô, lại bị cô né tránh.
Anh ta bỗng nhiên hoàn hồn: “Hạ
Nhược Vũ cô vẫn luôn là người đúng lý
mới tha như vậy, cuối cùng sẽ chẳng
một ai chịu được tính cách đó của cô,
vì sao cô không chịu cúi đầu chịu thua
chứ:
Giống như những người phụ nữ
bình thường, dịu dàng ngọt ngào, biết
làm nũng, biết chịu thua, anh ta sẽ
càng yêu cô hơn, thế nhưng trên người
cô lại không tìm thấy một điểm nào
nâng lên sự tự hào của người đàn ông.
Cho nên anh ta chỉ có thể tìm trên
người những người phụ nữ khác,
nhưng trong lòng anh ta vẫn chỉ có cô
mà thôi.
Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ à?
“Nhiêu năm như vậy rồi mà anh
còn không hiểu rõ tôi.” Hạ Nhược Vũ
cảm thấy có chút buồn cười, không
tình nguyện nói lại nữa, cũng không
tình nguyện nhìn anh ta một cái, trong
lòng hoàn thất vọng với anh ta.
Cô không để ý tới trong mắt Hàn
Công Danh lóe lên vẻ u ám.
‘Hạ Nhược Vũ, cô lúc nào cũng
bảo tôi không hiểu cô, chẳng lẽ cô thì
hiểu tôi à? Cô có biết vì sao tôi phải tìm
đến những người phụ nữ khác không?”
“Không biết, tôi cũng không có
hứng thú biết.” Đã ngoại tình rồi thì nói
cái gì đều là cái cớ, Hạ Nhược Vũ rời
mắt đi chỗ khác, quay người đi ra.
Hàn Công Danh không ngờ cô đi
như vậy nên tóm lấy bờ vai cô: “Hạ
Nhược Vũ, cô vô tình như vậy sao?”
‘Buông tay ra!” Hạ Nhược Vũ lạnh
lùng nói, bả vai bị anh ta nắm đến đau,
đây chính là tình yêu của anh ta à? Vậy
thì đúng là đáng sợ.
Trân Hạ Thu Phương là người
đứng xem, vốn không tiện xen vào, thế
nhưng thấy Hàn Công Danh đối xử với
Hạ Nhược Vũ như vậy thì không nhịn
được: “Hàn Công Danh, anh muốn tự
buông tay hay để tôi đánh cho lỏng
Xương ra một chút?”
Trân Hạ Thu Phương đứng ngay
trước mặt Hàn Công Danh, bẻ tay vang
lên tiếng răng rắc.
Hàn Công Danh không yếu đuối
như vẻ bề ngoài, lúc ở đại học đã tham
gia rất nhiều câu lạc bộ, trong đó có
quyền anh, sau khi tốt nghiệp cũng tiếp
tục luyện, cho nên cũng không sợ sự
uy hiếp này của cô ấy.
Ánh mắt dọa người lại nhìn chăm
chăm vào Hạ Nhược Vũ: “Chuyện của
chúng tôi không liên quan đến người
ngoài như cô.
“Thu Phương, cậu đừng qua, tôi
không sao.” Trong lòng Hạ Nhược Vũ
tự có chừng mực.
“Hàn Công Danh, tôi không muốn
nói thêm gì với anh nữa, đi tới ngày
hôm nay, nguyên nhân đều do cả hai,
tôi cũng thừa nhận” Nhưng chỉ có thể
nói rõ hai người không hợp, chứ không
nói lên điều gì khác.
“Bây giờ chờ Minh Thư giải phẫu
xong rồi hãy nói.”
Hạ Nhược Vũ không phải sợ mà là
không muốn làm loạn ở bệnh viện, Mạc
Du Hải còn đang trong phòng phẫu
thuật, cô không thể quá xúc động.
“Được-”’ Hàn Công Danh thấy giọng
điệu của cô dịu lại thì đôi mắt nham
hiểm hung ác cũng khôi phục lý trí.
Thời gian chầm chậm trôi quá, đèn
ở phòng giải phẫu vẫn luôn sáng.
Sau ba giờ, ánh đèn mới tắt đi.
Cửa phòng phẫu thuật được mở ra,
một chiếc cáng cứu thương được đẩy
ra, theo sau là mấy bác sĩ.
Cuối cùng mới là Mạc Du Hải. Hạ
Nhược Vũ vội vàng chạy tới: ‘Minh Thư
thế nào rồi?”
“Mất máu quá nhiều, đang hôn mê
nhẹ, đã cứu được rồi” Mạc Du Hải bỏ
khẩu trang xuống, dừng một chút rồi
bình tĩnh nói: “Đứa nhỏ không giữ lại.
Sau thời gian quan sát, em có thể đi
gặp lại cô ấy.
“Con, con không giữ được sao?”
Hạ Nhược Vũ lẩm bẩm.
Mạc Du Hải chỉ ậm ừ, cũng không
nói nhiều, nhưng ánh mắt u ám nhìn
Hàn Công Danh.
Hàn Công Danh bị ánh mắt lạnh
lùng của anh nhìn chằm chằm, lại có
cảm giác xấu hổ, chỉ là sau một giây,
anh ta bỏ qua cảm giác đó, người đàn
ông trước mặt chỉ là một bác sĩ mà
thôi, sao có khả năng có khí thế lớn
như vậy được.
Nhất định là ảo giác của anh ta.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ khổ sở,
cô có thể thấy được Minh Thư ao ước
có bảo vệ đứa bé này biết bao, bây giờ
con mất rồi, không biết tỉnh lại cô ấy sẽ
thế nào.
Dù sao cũng từng là bạn, bản thân
hai người họ đều không sai, chỉ là thích
nhầm một tên đàn ông cặn bã. Cô
thoát thân thành công, Minh Thư lại
càng lún sâu.
“Thu Phương, ở đây có tôi rồi, cậu
về công ty trước đi, đừng trễ nải công
việc của mình”
“Xem cậu nói kìa, không sao, nơi
này có tôi, cậu vẫn nên đi thay một bộ
quần áo khác đi” Trân Hạ Thu Phương
dùng ánh mắt ám chỉ vào chiếc áo
khoác trắng trên người của cô.
Các bác sĩ khác nhìn tấm thẻ bài
trước ngực của Nhược Vũ thì vẻ mặt
đều kinh ngạc.
Chứ đừng nói tới những người
ngẫu nhiên qua đường, cộng thêm
đám người bà tám, một đồn mười,
mười đồn trăm, không bao lâu Hạ
Nhược Vũ liền trở thành người nổi tiếng
trong bệnh viện.
Trần Hạ Thu Phương không nhắc
còn đỡ, nhắc rồi Hạ Nhược Vũ mới nhớ
ra trên người mình đang mặc áo khoác
trắng của đàn ông, sọ không có quần
áo đi làm, đành phải mặc trước: “Vậy
tôi đi trước, nơi này giao cho cậu, Minh
Thư tỉnh thì hãy gọi điện cho tôi nhé”
“Được” Trần Hạ Thu Phương nói
xong liền đi về phía phòng bệnh.
Hạ Nhược Vũ cũng bỏ mặc Hàn
Công Danh chuẩn bị rời đi”
“Anh đưa em về” Mạc Du Hải tự
nhiên nói.
Cô không nghĩ gì nhiều: “Không
cần, lỡ Minh Thư có xảy ra chuyện gì,
cũng có anh ở đây.
“Chẳng lẽ em muốn mặc áo khoác
này ra bắt xe?” Mạc Du Hải từ tốn nói.
Hạ Nhược Vũ sững người lại, bất
đắc dĩ lắc đầu: “Biết rồi”
“Ngoan”’ Mạc Du Hải tự nhiên mà
đưa tay xoa đầu cô, giống như đang dỗ
dành một con mèo nhỏ.
“Dở hơi!” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ
lên, quay người vội vã đi ra ngoài.
Mạc Duy Hải không đi theo ngay
mà lãnh đạm nhìn Hàn Công Danh, anh
nhẹ nhàng nhếch miệng, như đang
giêu cợt Hàn Công Danh vô năng, rồi
nhấc chân đi theo hướng cô vừa rời đi.
“Đứng lại” Hàn Công Danh không
nhịn được ngăn lại trước mặt anh, trên
mặt lộ vẻ âm trâm đáng sợ: “Hạ Nhược
Vũ là người phụ nữ của tôi, tốt nhất anh
đừng có ý đồ xấu gì”
“Người phụ nữ của anh?” Mạc Du
Hải lặp lại một lần nữa, giống như là
vừa nghe được một câu chuyện cười,
nụ cười càng sâu, khóe mặt lộ ra tia
lạnh: “Cô ấy từ đầu đến cuối đều là của
tôi, anh không xứng.”
“Đừng cho là tôi không biết mục
đích của anh là gì!” Hàn Công Danh bắt
phải ánh mắt anh thì giật mình, cho là
anh bị nói trúng tâm đen, sau đó đắc ý
cười giễu cợt: “À, anh và những tên
thấy tiền là sáng mắt có khác nhau chỗ
nào đâu, tiếp cận Nhược Vũ chắc là
cũng vì ham Xí nghiệp nhà họ Hạ”
Dừng một chút, anh ta lại tỏ vẻ cao
thượng nói: “Dù sao Nhược Vũ là con
gái duy nhất của Hạ Minh Viễn, cũng là
người thừa kế duy nhất của Hạ thị, một
tên bác sĩ nho nhỏ như anh cũng đòi
ngấp nghé là chuyện rất bình thường,
có điều anh đừng mơ, có tôi ở đây, tôi
tuyệt đối sẽ không để cho anh tổn
thương Nhược Vũ”
“Tuy tôi chỉ là một bác sĩ nho nhỏ,
nhưng anh là thứ gì?” Mạc Du Hải để
lại một câu, không tiếp tục để ý ánh
mắt lạnh lẽo của anh ta, ung dung rời
đi.
Trong lòng lại nghĩ sao Hạ Nhược
Vũ lại thích cái thứ người này.