“Tôi biết rồi, cậu phải cố lên, xe cấp
cứu sẽ đến sớm” Hạ Nhược Vũ không
biết cảm giác như thế nào, nhưng bây
giờ cô phải làm dịu cảm xúc của Lâm
Minh Thư.
Hàn Công Danh ở bên cạnh cũng
đang hoảng hốt, anh ta chưa từng nghĩ
Lâm Minh Thư sẽ mang thai đứa con
của mình, mỗi lần vào thời khắc cuối
cùng anh ta đều rút ra kịp thời, cô ta
không thể mang thai được.
Ngoại trừ lần đó ra, không, không
thể trùng hợp như vậy được, đây hẳn là
thủ đoạn của Lâm Minh Thư, muốn ép
anh ta phục tùng.
“Hàn Công Danh… Trong lòng Lâm
Minh Thư vẫn có anh ta, hi vọng có thể
nhìn thấy một tia đau khổ trên mặt anh
ta, vậy mà thậm chí không có chút
thương hại nào.
Đây là người đàn ông mà cô ta đã
yêu bao lâu, tình yêu sâu đậm bao
nhiêu thì giờ đây cô ta lại đau bấy
nhiêu, cảm nhận được sinh mệnh trong
bụng mình đang dần dần mất đi, đó
chính là đứa con của hai người bọn họ.
Đáng buồn thay, cô ta vẫn không
thể không yêu anh ta. Hạ Nhược Vũ nhìn thấy Hàn Công
Danh không những không bước tới mà
còn lùi lại một bước, vẻ mặt cô đột
nhiên trở nên lạnh lẽo: “Hàn Công
Danh, nếu anh còn là đàn ông, anh phải
chịu trách nhiệm như một người đàn
ông đi, bây giờ Lâm Minh Thư đang
mang thai con của anh, sao anh lại thờ
ơ như vậy chứ?”
“Không, không thể nào, đây không
phải là con của tôi” Hàn Công Danh
chắc chăn với suy nghĩ của mình, chỉ
cần anh ta không gật đầu, thì vết máu
trên mặt đất cũng không liên quan gì
đến anh ta.
Hạ Nhược Vũ tức giận muốn xông
tới tát cho anh ta hai cái tát, những cô
đang đỡ Lâm Minh Thư nên chỉ có thể
trừng mắt nhìn anh ta mà quát.
“Hàn Công Danh, mẹ nó, anh có
phải là con người không? Minh Thư vì
anh mà chảy máu, dù thế nào thì anh
cũng phải chịu trách nhiệm, nếu cô ấy
có chuyện gì thì anh chuẩn bị vào tù đi”
Hàn Công Danh đột nhiên phản
ứng lại, không cần biết Lâm Minh Thư
đối với anh ta tốt như thế nào trong
khoảng thời gian này, trong lòng anh ta
biết chỉ là bản năng của con người
khiến anh ta suýt nữa mất lý trí, vội
vàng thay Hạ Nhược Vũ đỡ Lâm Minh
Thư.
“Lâm Minh Thư, thực xin lỗi, tôi
không cố ý”
Nếu Lâm Minh Thư bị làm sao mà
tố cáo anh ta, thì sự nghiệp của anh ta
vừa mới bắt đầu, chắc chắn sẽ bị ảnh
hưởng.
Lâm Minh Thư đau lòng, lại cảm
thấy buồn, anh ta đến ôm mình vì lời
nói của Nhược Vũ, không phải vì quan
tâm cô ta.
“Hàn Công Danh, đó là con của
chúng ta” Cô ta yếu cố gắng nắm tay
anh ta đặt lên bụng mình.
Cô ta muốn anh ta cảm nhận được
đứa con chưa được thành hình trong
bụng.
Trong mắt Hàn Công Danh thoáng
hiện lên một tia hoảng sợ, muốn rút tay
lại, Lâm Minh Thư không biết lấy sức
lực ở đâu, kiên quyết giữ chặt tay anh
1a.
Nhìn thấy sự giằng co này, Hạ
Nhược Vũ không thể chịu đựng được
nữa, giúp đỡ Lâm Minh Thư cầm tay
Hàn Công Danh đặt lên bụng cô ta, hai
mắt cô đã đỏ hoe: “Minh Thư, kiên trì
đi, vì cậu và vì đứa nhỏ”
Cô không hiểu Lâm Minh Thư gắn
bó với Hàn Công Danh đến mức nào,
nhưng từ lúc này, cô phát hiện ra rằng
cô vốn dĩ thích Hàn Công Danh chưa
bằng một phần trăm của Lâm Minh
Thư.
“Nhược Vũ, xe cấp cứu gần đến
tầng dưới rồi, dìu Lâm Minh Thư xuống
đi” Trần Hạ Thu Phương ở bên cạnh
nói, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô ấy không biết nên thông cảm
cho Lâm Minh Thư hay thương hại cô
ta.
Vì một tên cặn bã mà thành như
vậy, có đáng không?
Hàn Công Danh trực tiếp bế người
đi ra ngoài, Hạ Nhược Vũ nhanh chóng
cởi áo khoác che cho Lâm Minh Thư.
Bốn người vội vàng chạy tới bệnh
viện.
Tình cờ gặp Mạc Du Hải đang làm
việc.
“Cô ấy có thể đã bị sẩy thai và đổ
rất nhiều máu” Hạ Nhược Vũ không kịp
giải thích nên chỉ nói những thứ quan
trọng.
Tình huống khẩn cấp nên Mạc Du
Hải không hỏi nhiều, lập tức dặn dò y
†á xung quanh: “Đưa người vào phòng
mổ, lấy điện tâm đồ, lấy máy thở oxy,
kiểm tra nhóm máu, đến kho máu lấy
máu, ghi lại phản ứng cơ thể của bệnh
nhân.
“Đó là bác sĩ Du Hải” Một số bác sĩ
và y tá lập tức làm theo.
Hạ Nhược Vũ không dám dừng lại
nghỉ ngơi, theo sát anh: “Mạc Du Hải,
Lâm Minh Thư sẽ không sao, đúng
không?”
“Tôi phải vào kiểm tra mới biết
được. Mạc Du Hải liếc nhìn người phụ
nữ đang thở hổn hển, trán đã ướt đẫm
mồ hôi, trên người chỉ mặc một chiếc
áo sơ mi mỏng, sau khi vận động liên
tục, cũng đã thấm ướt mồ hôi.
Mơ hồ có thể nhìn thấy áo lót của
cô, sắc mặt anh lúc đó không tốt.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy tối om, một
chiếc áo trắng trùm lên đầu cô, cô lập
tức giận dữ vào lúc này rồi mà tên này
còn làm gì chứ: “Mạc Du Hải, anh làm
gì vậy?”
“Mặc vào. Giọng điệu của Mạc Du
Hải không thay đổi, nhưng lại có thái
độ độc đoán không thể từ chối.
Hạ Nhược Vũ muốn mắng anh,
nhưng cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo
của người đàn ông thì lập tức run lên,
sau đó thấy ánh mắt anh nhìn vào
ngực mình, cô vô thức nhìn xuống,
khuôn mặt đỏ lên và lập tức quay
người lại. Mặc chiếc áo trắng của
người đàn ông vào người mình.
Cô quên mất là lúc ở công ty mình
đã cởi áo khoác cho Lâm Minh Thư,
vội vàng chạy đi nên là chảy mồ hôi
nhiều nên mới lộ áo lót ra.
Nhưng chiều cao giữa hai người
chênh lệch quá lớn, chiếc áo trắng của
người đàn ông khoác lên người cô,
giống như một đứa trẻ ăn trộm quần
áo của người lớn vậy, vạt áo bị chạm
xuống đất.
Cô chỉ có thể xấu hổ cầm lấy gấu
áo mà đi theo.
Hai người còn lại xem cảnh này thì
có suy nghĩ khác nhau.
Đôi mắt của Trần Hạ Thu Phương
hưng phấn sáng lên, trời ơi, bạn trai của
cậu ấy thật quyền lực, bác sĩ Du Hải
thật đẹp trai, quá đàn ông, anh là thần
tượng của cô ấy!
Ánh mắt Hàn Công Danh u ám vô
cùng, khóe miệng mím chặt không nói
lời nào, chỉ cần sự nghiệp mình phát
triển, Nhược Vũ nhất định sẽ hiểu được
ai là lựa chọn tốt nhất.
Làm sao một bác sĩ có thể mang
lại hạnh phúc cho Nhược Vũ được
chứ? Sợ là ngay thuốc vài chục triệu
cũng không thể mua nổi được.
“Chờ ở ngoài đi” Mạc Du Hải mặc
quần áo vô trùng, đeo khẩu trang bước
vào phòng phẫu thuật, cửa phòng lại
đóng lại, đèn đỏ trên khung cửa sáng
lên.
Chỉ còn lại ba người họ ở hành
lang.
Hạ Nhược Vũ một tay nắm lấy áo,
hung hăng đi về phía Hàn Công Danh,
anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị
ăn một cái tát.
Một tiếng “bốp” vang lên trong
hành lang yên tĩnh một lúc, có thể thấy
được cô đã mạnh tay thế nào: “Hàn
Công Danh, cái tát này là dành cho
Lâm Minh Thư”
“Haha” Hàn Công Danh đột nhiên
cười nhạo, xoa xoa gò má trái ửng
hồng, đôi mắt lạnh lùng u ám nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt lãnh đạm
của Hạ Nhược Vũ, thì thào nói: “Em ra
mặt vì cô ấy, còn anh thì sao, ai quan
tâm đến anh chứ?”
“Đây là anh tự làm tự chịu.” Hạ
Nhược Vũ nhíu mày: “Đừng quên,
không có ai ép buộc anh phải lừa dối,
chính là anh đã vô trách nhiệm. Nếu đã
không thể trao cho ai một tình yêu trọn
vẹn, thì đừng có mà đi ra bên ngoài hại
người khác nữa”
“Anh nói là tôi muốn trở lại, nhưng
em lại không muốn, chính em mới hại
Lâm Minh Thư chứ không phải anh” Vẻ
mặt Hàn Công Danh lạnh lùng, trong
mắt hiện lên một tia độc ác, như muốn
nuốt chửng cô: “Anh yêu em rất nhiều,
nhưng em lại không cho anh một cơ
hội”