Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 513: Giao Chiến Trên Long Hổ Sơn



."Nguyên nhân chính là như vậy. Diệp bá nói, "Chẳng phải ta đã nói với cậu rồi sao, bốn thôn của chúng ta cần phải được hậu nhân thiên sư của Diệp gia giải quyết cho tốt, lúc ấy di huấn để lại đến nay vẫn không bị thay đổi, tuy phòng cũ có thể bị thay đổi, nhưng địa chỉ không thể di rời, kích thước cũng không bị biến động, bởi vì đường phố trải qua bốn thôn, liên quan tới nhau, cho nên truyền thống nãy vẫn được giữ lại."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: "Lần trước con có để ý tới trận pháp này, còn không rõ tác dụng của nó là gì, cuối cùng thì cũng biết, đây đều là sự tính toán chuẩn mực của tổ tiên, thạch thư bị lấy đi, tượng thần phóng ra cương khí, bao trùm ' Bối Quỷ Bàn Cơ Trận ', quanh quẩn không đi, không ngừng sinh sôi."

Thở dài, cảm khái nói: "Tổ tiên tính toán thật tài tính, để lại trận pháp từ ngàn năm trước, để tới bây giờ hậu nhân có thể sử dụng."

Diệp bá nhíu mày nói: "Nhưng ta có thấy trận pháp này có tác dụng gì đâu?"

"Hẳn là khu tránh nạn, cương khí bao trùm cả khu vực, Quỷ Yêu bất xâm." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, đột nhiên nghĩ đến, tổ tiên bày ra trận pháp này, là dùng vào lúc khẩn cấp, vẫn là có gì đó cần đề phòng?

Tuy rằng hắn không nghĩ ra được gì thêm, nhưng trực giác trong lòng hắn cảm nhận có gì đó không ổn, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Diệp bá, nói: "Tổ tiên lưu lại trận pháp này và ' khu tránh nạn ', không phải là tin đồn vô căn cứ, tiếp theo có sự việc gì xảy ra bất ngời, người cùng những trưởng thôn khác dẫn mọi người lên thượng tập, ít nhất con cam đoan mọi người có thể được an toàn."

Diệp bá nhớ kỹ, hỏi: "Tiếp theo chúng ta phải làm sao?"

"Có thể tìm cho con một số lượng giấy hoàng phiếu, càng nhiều càng tốt."

Diệp Tiểu Manh vừa nghe, nói: "Nhà muội có một bó to, là muội dùng để luyện vẽ bùa."

"Một bó không đủ, ít nhất huynh cần ba bó. Trong Quỷ Tiên Thôn nhiều oán linh lệ quỷ như vậy, huynh chỉ có một mình, bất quá, cần nhiều dùng để điểm binh."

Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi: "Giấy hoàng phiếu liên quan gì đến chuyện điểm binh?"

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Đạo pháp khôn lường, trông gà hoá cuốc. Huống chi là giấy hoàng phiếu."

Trở lại cửa thôn, Diệp Thiếu Dương cùng Vương Thanh Phong cùng Tưởng Kiến Hoa cáo biệt, kêu từng người bọn họ đi điều tra, sau đó dẫn theo Tiểu Mã, cùng hai cha con Diệp Bá về nhà, Diệp bá gọi điện thoại cho Hành Lão Tôn làm nghề mai táng trên thượng tập, yêu cầu hắn chuẩn bị hai bó giấy hoàng phiếu, Diệp Thiếu Dương nhờ Diệp bá hỗ trợ, mang ta một nồi canh gạo nếp, mang lên nhà chính.

Chính hắn dùng giấy hoàng phiếu cắt ra sáu tấm người giấy giống nhau như đúc, tô lên canh gạo nếp, sau đó dính sáu tấm lại với nhau tạo thành một hình người nhỏ có sáu mặt.

Diệp Tiểu Manh thấy vậy tỏ ra buồn bực, "Thiếu Dương ca, huynh mà phải dùng thuật bùa giấy sao, tại sao huynh lại lấy sáu tấm người giấy dán lại với nhau, có gì đáng chú ý không?"



"Cái này gọi là Lục Đinh Lục Giáp Ngự Diệp thuật, một tên người giấy có sáu mặt, tượng trưng cho lục đinh lục giáp, trên dưới không có gì đặc biệt, tám cửa trong bao gồm càn khôn, còn sáu cửa ngoài, gồm sáu tâm động, tương đương với sáu sinh mạng." Diệp Thiếu Dương vừa cắt giấy, vừa nói, "Đợi lát nữa lúc huynh bày trận, huynh sẽ hướng dẫn muội từ từ, trước mắt giúp ta cắt giấy đi. Tiểu Mã cậu cũng giúp đi."

Kêu mãi mà không thấy trả lời, ngẩng đầu lên thì vừa thấy, Tiểu Mã nằm ở trên sô pha, đã ngủ rồi.

"Ặc, mới đó mà đã ngủ rồi, hắn quả thực là một con heo mà."

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Lúc Diệp Thiếu Dương mải cắt giấy, xa xa ở tỉnh Giang Tây, tại một con đường núi hẻo lánh.

Một đôi thiếu niên nam nữ tầm trên dưới mười tuổi đang chậm rãi hành tẩu.

Cậu nam để một mái tóc húi cua, áo thun ô vuông, quần đùi kiểu Tây, chân đi giày xăng-đan, thân hình mặc trang phục thể thao mùa hè, nhìn thực năng động.

Thiếu nữ cầm tấm trát bằng sừng dê, mặc một chiếc váy liền áo, phía sau váy in hình một chú vịt Donaid.

Thiếu nữ nhìn quần áo của mình, nhíu mày, nói: "Ca ca, tại sao chúng ta phải ăn mặc như vậy, thật khác với lúc bình thường, áo dài xuyên tố y phục thì đẹp hơn a."

Thiếu nam trừng mắt một cái nói: "Muội không hiểu gì cả, niên đại này, phải ăn mặc như thế này mà lưu hành, chúng ta muốn học làm người, đầu tiên phải biết đuổi theo thời đại."

Thiếu nữ nói: "Chạy theo thời đại thì muội không có ý kiến gì, mấu chốt là, đây mà là quần áo thời thượng sao, muội cảm thấy có chút kì quái, có khi nhân loại còn nói, ăn mặc chằng ra gì."

Thiếu nam ho khan hai tiếng, nói: "Thì huynh cũng không có tiền, phải đi khiêng bao cát mấy ngày, kiếm được chừng đấy tiền, cũng chỉ có thể mua hàng rẻ tiền, hơn nữa nhìn cũng được mà," nhìn chằm chằm hình vịt Donaid sau lưng thiếu nữ nói, "Muội xem con thủy điểu này cũng đáng yêu quá mà."

"Không có gì là tốt cả!" Thiếu nữ trợn trắng mắt, bĩu môi nói: "Mặc quần áo thì không nói, tại sao chúng ta phải dùng mấy thứ này, chậm chết mất."

Thiếu niên không để bụng, nói: "Hiện tai chúng ta đang dùng cách hành tẩu của người nhân loại, hơn nữa chúng ta đang đi tìm ân nhân, như vậy phải đi bộ, mới tỏ vẻ cung kính, đừng nói nhiều nữa, sắp tới rồi."



Hai người cùng đi đến khi sắc trời tối dần, cuối cùng cũng đi tới đệ nhất thằng địa nam tông —— dưới chân Long Hổ Sơn.

Trên Long Hổ Sơn, gồm ba mươi sáu đạo quan lớn nhỏ, đại bộ phận đều là thắng cảnh du lịch, chỉ có sau một ngọn núi duy nhất có "Ngọc Thanh Cung", là nơi đệ tử đạo môn tu hành, không mở cho khách di lịch vào tham quan.

Từ khi lập pháp bọn họ đã khác với Mao Sơn, Long Hổ Sơn lại mở rộng sơn môn, thu nhận đệ tử, tuy rằng trước sau quy định rõ ràng cấp bậc, nhưng đệ tử nội môn lại có tận ba mươi sáu người, hàng năm thay đổi, có một người ra khỏi sư môn, lại thu nhận một người mới khác.

Bên cạnh Ngọc Thanh Cung, có một tòa phủ Thiên Sư, chính là nơi chưởng giáo đương thời Trương Vô Sinh ở.

Trời chạng vạng, khách du lịch lục tục xuống núi, Trương Vô Sinh hoàn thành nghi thức cầu phúc, kiếm không ít tiền lời, từ Ngọc Thanh Cung trở về Thiên Sư phủ, vừa nhìn chiếc iphone, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô một trận, vừa nghe nhạc, trên đường lại có không ít đệ tử đến thỉnh an, cũng không ngẩng đầu lên.

Vừa đến cửa phủ Thiên Sư, đột nhiên một thiếu niên chạy như bay tới, từ đằng xa đã kêu lên thất thanh: "Nhị thúc, đã xảy ra chuyện!"

Trương Vô Sinh quay đầu lại nhìn lại, là Chất Nhi của hắn, cũng là đệ tử nội môn mạnh nhất Trương Thi Minh, năm nay mới mười bảy tuổi, tư chất thông minh, tiền đồ sáng lạng.

Trương Vô Sinh hai hàng lông mày nhăn lại, nói: "Phúc Địa Đạo Môn, cấm ồn ào, có chuyện gì thì cùng lắm, chậm rãi nói!"

Trương Thi Minh thở hổn hển một hơi nói: "Nhị thúc, xảy ra chuyện lớn, có hai tên lạ mặt đánh vài cửa núi, các sư huynh đệ đều bị đánh bại!"

Trương Vô Sinh ngẩn ra, nghĩ thầm đây là thời đại nào, chẳng nhẽ còn có chuyện kẻ phá đạo môn? Vội hỏi hắn: "Là người nào?"

"Một nam một nữ, hai tên yêu quái, quá lợi hại, các sư huynh đệ không ai địch nổi, nhị thúc mau đi xem một chút!"

"Yêu quái! !" Trương Vô Sinh kêu to lên, tiếng kêu còn to hơn Trương Thi Minh, "Không thể nào, yêu quái nào dám kinh động cửa Đạo Môn, có nhìn lầm không đó?"

Trương Thi Minh xua xua tay, "Tuyệt đối không sai, hai tên yêu quái tu vi cường đại, gặp người liền đánh, luôn mồm muốn gặp thiên sư. Nhị thúc người cũng đừng nghi hoặc nữa, mau đến xem tình hình!"

Trương Vô Sinh không dám chậm trễ, một đường đi theo Trương Thi Minh xuống núi, vừa đi qua khỏi đại điện, liền thấy mây đen trấn áp, mờ mờ ảo ảo di chuyền chầm chậm.

Trương Vô Sinh vừa thấy cảnh này, đại kinh thất sắc, liền mắng ra vài câu thô tục: "Con mẹ ngươi, yêu khí cường đại như thế, chỉ có thể là yêu vương thôi!" .

DMCA.com Protection Status