Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 514: Xà Yêu Đấu Thiên Sư



Trương Vô Sinh triển khai thi pháp, thân thể mập mạp vội bay nhanh lên, một đường lao xuống bậc thang, đi vào cửa núi thì vừa thấy, một đoàn mười mấy người đang tập trung, không ngừng có người bay ra ngoài, ngã xuống đất, cũng không có gì là thương nặng, chỉ là sợ tới mức tè ra quần.

Trương Vô Sinh cúi người nhìn lại, người bị đám đệ tử của mình vây hãm là đôi thiếu niên nam nữ, vung tay đến đâu, từng luống yêu lực mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, không ngừng đánh bay đám người đang vây hãm công kích.

"Yêu nghiệt to gan, dám tới Long Hổ Sơn ta làm càn!"

Trương Vô Sinh không nói hai lời, đôi tay kết ấn, một trận gió làm tung bay đạo bào, trong miệng niệm chú "Càn khôn phong lôi ấn", cứ một chữ niệm ra, gió trên đỉnh đầu lao tới vun vút, dần dần hình thành một đại ấn.

Mao Sơn thiên dùng phù chú, Long Hổ Sơn thiên về dùng pháp ấn, Trương Vô Sinh lấy pháp lực thiên sư, thi triển ra "Càn khôn phong lôi ấn", uy lực cường đại, mây trôi trên đỉnh đầu không ngừng tạo thành một pháp ấn to lớn, mơ hồ có thể thấy trên chóp đỉnh là ấn tín và dây triện, phiêu diêu theo gió, phát ra hàng loạt tiếng sấm nổ ầm trời.

"Càn Khôn Sinh Khắc, Phong Lôi Hóa Tướng, Nhất Tẩu Hùng Cứ, Tru Sát Quỷ Yêu!" Kẽ răng Trương Vô Sinh liên tục kích phát sấm sét, bước đạp Thiên Cương, hai tay múa may, dùng pháp lực điều khiển đại ấn, dùng sức đánh tới đôi thiếu niên nam nữ.

Những tên đồ đệ thấy sư phụ động thủ, đều tránh ra thật nhanh.

Mắt đôi nam nữ thiếu niên kia thấy đại ấn tấn công, không sợ chút nào, cậu nam nhàn nhạt nói: "Để ta." Hắn chắp tay trước ngực, sau đó duỗi ra hướng lên đầu, thân thể như linh xà, đột ngột bay từ dưới đất lên, giống như một thanh kiếm cắm vào đáy đại ấn, đương nhiên đại ấn đỡ trụ như hòn núi cao, chân xê dịch một bước, xoay tròn cơ thể, đem yêu lực nhập vào ngón tay, quát một tiếng to.

"Răng rắc!" Chính giữa đại ấn hở ra một khe nứt, tiếp đó tiếng vỡ nứt không ngừng vang lên, không đến nửa phút, trên ấn xuất hiện không dưới mười vết nứt, một tiếng "Đoàng" vang lên, đại ấn bị đánh nát chia năm xẻ bảy.

"Khốn kiếp, rất lợi hại a!" Càn Khôn Phong Lôi Ấn bị phá hủy, Trương Vô Sinh không sợ chút nào, trong lòng lại rực lên ý chí chiến đấu, vung tay áo, một chiếc phất trần lớn nằm trong tay hắn, trường bào bay lượn, bước nhanh về phía đôi nam nữ thiếu niên.

"Ca ca, xem muội!" Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, đôi tay nàng vỗ một phát, một thanh kiếm nhỏ hiện ra trên tay nàng, yêu lực không ngừng được phóng thích ra ngoài.

"Yêu khí!" Trương Vô Sinh cau mày, yêu và quỷ giống nhau, đều có thể dùng tu vi luyện hóa vũ khí chiến đấu của bản thân, yêu có yêu khí, quỷ có quỷ khí, đều dựa vào khả năng tấn công của Quỷ Yêu.

Thiếu Nữ tay cầm thanh Xà Hình Kiếm, vẻ mặt hiên ngang hướng Trương Vô Sinh đi tới. Thiếu Nam bên cạnh đột nhiên chắn trước mặt nàng, nói: "Tên này rất lợi hại, tám phần là tên thiên sư phái này, không chừng là chủ nhân của chúng ta, đừng đánh."

Thiếu nữ nghe vậy đứng lại, nhìn về thân hình vừa lùn vừa mập mạp như bí đao của Trương Vô Sinh, thất vọng lắc đầu nói: "Chắc không phải hắn, muội cho rằng chủ nhân của chúng ta phải là một soái ca, tuyệt đối không phải là hắn!"



Thiếu nam nói: "Có phải hay không phải tra hỏi trước đã." Đôi tay chống nạnh, nhìn Trương Vô Sinh hô: "Lỗ mũi trâu, chúng ta tới không phải để đánh nhau, là có việc muốn hỏi."

Trương Vô Sinh tức giận chút nữa là té xỉu, chỉ vào mấy tên đệ tử đang nằm dưới đất rên hừ hừ: "Đây mà là hỏi thăm chuyện sao?"

Thiếu nam nói: "Ta muốn qua cửa, bọn họ ngăn ta lại, nói ta là yêu, muốn bắt chúng ta, ta cũng là chống chế không để họ thu phục, ngươi hãy nhìn kĩ xem, bọn họ cũng không ai có thương tích gì nhiều."

Trương Vô Sinh ngẫm lại, tuy trong lòng còn tức tối, nhưng tốt xấu cũng đại khái đoán ra ý đồ của đối phương không có sát khí, nếu không giải quyết được thì đánh nhau cũng không muôn, lập tức đứng lại, hỏi: "Các ngươi thân là yêu, mặc dù có vài tính tình giống người, cũng không thể tới Long Hổ Sơn phá phách, làm gì có chuyện yêu nhân tới đất thánh Đạo môn làm loạn."

Thiếu nam thấy hắn cũng không động thủ nữa, hắn cũng thu lại hết yêu lực về, nói: "Hiểu rồi, thực sự là chúng ta có chuyện, cần thiết tới nơi này thỉnh giáo."

Trương Vô Sinh nghe hắn nói như vậy, càng thêm tò mò, sắc mặt hòa hoãn, nói: "Trước tiên hãy nói ra, các ngươi là người nào —— không đúng, là yêu quái phương nào?"

"Hai chúng ta vượt qua độ kiếp giao long, tên ta là Tiểu Thanh, cô ấy gọi là Tiểu Bạch, là huynh muội của nhau."

Vẫn luôn đứng bên cạnh Trương Vô Sinh là Trương Thi minh bỗng nhiên bật cười, nói: "' Bạch xà truyện ' đây là."

Tiểu Thanh trừng mắt, tức giận nói: "Nói bậy gì đó, trong TV thì cả hai đều là nữ, mắt ngươi mù lòa à, không nhìn ra ta là trai thẳng sao."

Trương Thi Minh cùng mấy sư huynh đệ đứng cạnh ngạc nhiên.

"Ngươi còn xem qua ' Bạch xà truyện ', Bản của Lưu Đào đóng vẫn hơi già?" Trương Thi Minh tò mò hỏi.

Tiểu Thanh chắp hai tay sau lưng, cười khinh khỉnh, đáng tiếc do dáng dấp của hắn, cái dạng này nhìn như thể đứa trẻ học đòi người lớn,rồi nói tiếp. "Thường ngày ta tu luyện rất nhiều, tổng ái đến nhân gian đi dạo, nhìn qua thơ văn, học tri thức cả ngươi, học thật nhiều năm, đối với lịch sử nhân gian gì đó của các ngươi, khả năng so với các người ta còn hiểu biết nhiều."

Tiểu Bạch bên cạnh bố sung: "Chính thế, ca ca ta rảnh rỗi không có việc gì làm thì sang nhà khác xem trộm truyền hình, tên của chúng ta, chính là huynh ấy xem xong phim Tân Bạch Nương Tử Truyền Kì đặt đó."



Tiểu Thanh đỏ mặt lên, thấp giọng trách mắng: "Chuyện thấp kém như thế, muội đừng kể có được không."

Trương Vô Sinh ôm hai tay, nhìn hai tiểu tử, tiểu nhi này có chỉ số thông minh rất cao, cảm giác rất đáng yêu, hơn nữa yêu khí trên người chúng không loạn, xem ra là yêu nhân chính tu, hoàn toàn vô hại, vì thế hắn không phòng bị, hỏi: "Nói đi, các ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?"

Tiểu Thanh nói: "Ta nói thật, lúc chúng ta độ kiếp, đã chịu ơn của một đạo sĩ trợ giúp, thay trời phong yêu, giúp chúng ta vượt qua thiên kiếp, sau đó lại không nói một câu đã rời đi, yêu có yêu đạo, chúng ta chịu đại ân này, muốn nhận chủ, cho nên đầu tiên lên Long Hổ Sơn hỏi. . ."

Trương Vô Sinh trong lòng khẽ động, hai con yêu này, lại rất coi trọng ân nghĩa, trầm ngâm một chút hỏi: "Tại sao các ngươi biết ân nhân là đạo sĩ?"

"Ở vị trí phong yêu, ta nhặt được Tiền Ngũ Đế." Tiểu Thanh nói giơ tay lên, vứt một đồng tiền Ngũ Đế tới.

Trương Vô Sinh dùng tay đón được, nhìn thoáng qua, đây là một đồng tiền Ngũ Đế bình thường, vì thế ném lại cho hắn, nói: "Không sai, đây là pháp khí tác pháp của đạo môn Tiền Ngũ Đế, có bản lĩnh phong yêu, khẳng định là thiên sư, các ngươi tới đây tìm, có thể là không nhầm chỗ rồi."

Tiểu Thanh gật đầu nói: "Ngươi là thiên sư sao?"

Trương Vô Sinh sửng sốt, nói: "Ta là thiên sư, nhưng việc này không phải do ta làm."

Tiểu Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm nói: "May mắn không phải a. . ."

Tiểu Thanh nói: "Long Hổ Sơn các người còn có thiên sư khác sao?"

Trương Vô Sinh thẳng thắn trả lời: "Còn một sư thúc khác, Đạo Uyên chân nhân."

Tiểu Bạch nắm chặt nắm tay hỏi: "Hắn đã rất già có phải không?"

Trương Vô Sinh không hiểu rõ ý tứ của nàng, nói: "Một trăm tuổi, ta cũng không biết, từ hồi nhỏ người ta đã già rồi, đến hiện tại chính ta cũng đã già. . ."

Tiểu Bạch vừa nghe, thiếu chút nữa té xỉu.

DMCA.com Protection Status