Diệp Tiểu Manh lại ném ra một lá bùa, nàng lại lui về phía sau lần nữa, xoay người, không ngừng đánh ra hàng loạt Bạo Viêm Phù, mục đích gây sự chú ý quái vật, quả nhiên quái vật gây hạn hán đuổi theo linh phù, mặc kệ Diệp Tiểu Manh. . .
Tấm Bạo Viêm Phù cuối cùng được đánh ra, Diệp Tiểu Manh bước nhẹ, lẻn tới phía sau con quái vật, trong tay cầm phất trần quét lên gáy nó, trong miệng thì thầm: "Ngọc Phất Quét Tẫn Thiên Hạ Trần, Càn Thịnh Tá Pháp, Khẩu Thành Khôn Nguyên!",
Phất trần trong tay không gió mà động, trong chớp mắt tiếp xúc vào da thịt quái vật gây hạn hán, vô số những chiếc lông phảng phất, bò đến hai gò má, rồi chui vào hai mắt mũi.
"Ngọc Trần Vê Động Vạn Cân Thân! Phá!" Diệp Tiểu Manh hét lớn một tiếng, đảo cán phất trần, sải bước lui về phía sau, thân thể to lớn của quái vật gây hạn hán, lảo đảo vài bước lui về phía sau.
Diệp Thiếu Dương đứng trên tường quan sát, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phất trần này là thứ tốt, nhưng thủ pháp của nàng, chính là pháp thuật của Mao Sơn chánh tông, đáng tiếc pháp lực nàng còn kém một chút."
Tiểu Mã quát: "Tại sao cậu còn không đi cứu nàng!"
Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích, hắn muốn nhân cơ hôi này, quan sát tài nghệ thân thủ của Diệp Tiểu Manh, có thể tiến thêm một bước trong quá trình tìm hiểu thân thế của nàng, cho nên, hắn vẫn án binh bất động.
Sau khi bị Diệp Tiểu Manh đánh ngã, quái vật gây hạn hán múa may đôi tay, nắm lấy phất trần, dùng sức vặn vẹo, xuất ra một cỗ thi khí cường đại.
Diệp Tiểu Manh khẽ kêu một tiếng, buông phất trần ra, liên tục lui về phía sau.
Quái vật gây hạn hán lại không để ý đến nàng, nhảy lên, đứng trước cổng, ngăn bọn Thanh Y Nhân nhân cơ hội đào tẩu.
Đám đông Thanh Y Nhân bất ngờ, buộc phải lui lại góc tường, Diệp Tiểu Manh nhặt phất trần lên, che trước mặt bọn họ, nhìn quái vật gây hạn hán đi tới, vẻ mặt kiên quyết.
Quần chúng xung quanh sợ hãi nhốn nháo, cùng Diệp bá lớn tiếng gọi, khuyên nàng chạy mau.
Diệp Tiểu Manh đứng bất động, ngẩng đầu lên trời hét lớn: "Diệp Thiếu Dương, nếu huynh có ở đây, hãy mau xuất hiện đi!"
Không có ai xuất hiện. Diệp Tiểu Manh nhìn quái vật gây hạn hán tiến tới gần, ngày càng tuyệt vọng.
Mọi người đều tuyệt vọng.
Đột nhiên, ở chân quái vật gây hạn hán toát ra một cỗ khói đen, cùng với vô số thanh âm.
Quái vật gây hạn hán lui về phía sau một bước, rồi đạp phải một thứ gì, lại một cổ khói đen toát ra.
Diệp Tiểu Manh cúi đầu nhìn, nơi quái vật gây hạn hán đi qua, có lưu lại một chút máu, trong đó phát ra ánh sáng lấp lánh của thứ gì đó. Tiền Ngũ Đế?
Đang còn ngơ ngẩn, một đồng Ngũ Đế, tại sao lại có uy lực mạnh như vậy, lại có thể gây sát thương đến quái vật gây hạn hán như vậy?
Đột nhiên, nàng trong lòng vui mừng, ngẩng đầu nhìn, kết quả trên tường vẫn là Tiểu Nghiệp (DTD đội lốt), không phải ai khác, nhất thời cảm thấy khó hiểu, Diệp Thiếu Dương không tới, vậy thì ai đã ra tay?
Quái vật gây hạn hán cũng như nàng, ngẩng đầu nhìn quanh
"Nhìn cái gì?" Diệp Thiếu Dương một tay cầm một đồng tiền Ngũ Đế, dùng ngón tay cái bắn ra, đánh vào người quái vật gây hạn hán, lập tức toát ra một cổ khói đen.
"Ngao!" Quái vật gây hạn hán cuối cùng tìm được mục tiêu, rống to một tiếng, trong miệng phun ra thi khí, nhảy dựng lên, hướng Diệp Thiếu Dương lao tới.
Diệp Thiếu Dương lấy tiền Ngũ Đế từ đai lưng ra, vỗ vỗ tay, đặt lên những chiếc ván gỗ chiều nó chạy tới, quái vật gây hạn hán ngửa mặt lên trời hút khí, không trung mây đen bắt đầu khởi động, trong nháy mắt đè xuống dưới, đem Diệp Thiếu Dương khóa vào chính giữa.
"Tiểu Nghiệp a! Chạy mau!" Diệp Tiểu Manh lúc này không kịp phản ứng, hướng Diệp Thiếu Dương hô.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Thái Ất Phất Trần, nhẹ nhàng quét một đường, mây đen tản ra.
Không có mây bảy màu, chỉ có mây đen, nhưng với điệu bộ của hắn, có vẻ không là mùi gì.
"Hay lắm!" Tiểu Mã không quan tâm đến hắn nữa, từ trên tường nhảy xuống, lấy ra di động chơi game —— Diệp Thiếu Dương nếu ra tay, chắc chắn sẽ chiến thắng dễ dàng.
Diệp Thiếu Dương nhảy vào sân, quái vật gây hạn hán lập tức tiến đến.
Diệp Thiếu Dương tay bắn ra chu sa, thân thủ nhanh nhẹn, vẽ thành đôi cá, đánh lên người quái vật gây hạn hán, lui về phía sau vài bước, sau đó lại phi lên, dùng Dây Câu Hồn quét tới, quấn quanh cổ quái vật gây hạn hán một vòng, siết chặt, đem Thái Ất Phất Trần ngậm ở trong miệng.
Rồi dùng tay trái, tạo Thanh Long Trảo, đánh mạnh vào mắt rốn quái vật gây hạn hán, dừng sức kéo ra thật mạnh, lôi ruột nó ra, một đống các thứ bầy nhầy phụt ra, phần lớn là một đống chất lỏng màu đen.
Dù sao nó cũng là cương thi, tu vi và năng lượng của nó, đều hóa thành thi thủy ở trong bụng, mất đi thi thủy, quái vật gây hạn hán chẳng khác gì bị mất đi tu vi.
Dòng nước liên tục chảy ra, quái vật gây hạn hán cả người run rẩy, múa may hai tay, chụp lên đầu Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lui về sau vài bước, cởi bỏ Dây Câu Hồn ra khỏi cổ, nhìn quái vật gây hạn hán cười nhạt, "Cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
Làm như vậy không phải vì từ bi, mà do trong thân thể nó còn không ít thi thủy, nếu như bây giờ cố diệt nó, nó lâm vào thế bí, khẳng định sẽ dùng thi bạo, đến lúc đó sẽ phun thi thủy lung tung, chính mình nhưng thật ra không sợ, nhưng vạn nhất bắn vào đám người Diệp Tiểu Manh, nên buông nó ra, làm thi thủy chảy ra ngày càng nhiều hơn từ miệng vết thương.
Đương nhiên quái vật gây hạn hấn không hề biết được ý nghĩ đê tiện của hắn, điên cuồng tấn công Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, phi đến bên người nó, mà không đụng phải nó.
"Mao Sơn Lăng Không Bộ. . ." Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói.
Quái vật gây hạn hán ngày càng điên cuồng tấn công, thủy thi chảy ra càng nhiều, rốt cuộc, nó cảm thấy chống đỡ không được, dừng tấn công, dùng ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, miệng nó phát ra tiếng than khóc.
Diệp Thiếu Dương nhìn nó bĩu môi, "Đừng nản chí, lại đây, có chí thì nên."
Quái vật gây hạn hán hiển nhiên không hiểu, nhìn hắn một hồi, đành phải quyết định: Thả đám người Thanh Y Nhân chạy ra khỏi cổng.
Trước đó đám người Diệp Tiểu Manh không ai có thể đánh lại nó, đương nhiên. . . Muốn trốn chạy.
"Khốn kiếp, chưa gì đã nản chí." Diệp Thiếu Dương cạn lời, vung tay lên, Dây Câu Hồn như bóng với hình, đánh trúng sau lưng con quái vật, đánh ngã nó xuống mặt đất, phi thân đuổi theo, không đợi nó bò dậy, dùng Dây Câu Hồn cuốn lấy hai tay nó, dùng dùng sức kéo chặt.
Quái vật gây hạn hán không để yên chịu trói, ý đồ giãy giụa hấp hối, hé miệng, sử dụng mánh cũ phun ra ôn khí lên mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương sớm đoán được chiêu này, tay trái hắn xòe ra, đồng tiền Đúc Mẫu trong tay hắn, đón tới, ôn khí xuyên qua mắt tiền, thu ngược vào miệng quái vật gây hạn hán, quái vật gây hạn hán lại phun ra ôn khí lần nữa
Đối người bình thường tới nói, dính phải ôn khí chắc chết, nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ bị bỏng nhẹ, đem Đúc Mẫu đạt vào dưới lưỡi của nó, không đợi nó cắn, rút tay ra, đầu tay bắn ra chỉ, một đạo chu sa ẩn hiện, sau đó buông lỏng miệng, Thái Ất Phất Trần rơi xuống, tay trái bắt được, phất trần dính ít nước miếng, nhẹ nhàng vừa chuyển, ngón tay dính chu sa bị nước miếng dính, tạo thành cục
Sau đó dùng phất trần làm bút, viết một chữ "Giếng" lên mặt quái vật gây hạn hán.
Giếng Vì Song Nhị, Dù Tinh Nhị Đao.
Diệp Thiếu Dương niệm khẩu quyết, chữ "Giếng" lóe lên, đao khí xuất hiện, chém thật mạnh vào đỉnh đầu con quái vật, chém thành nhiều mảnh.
Một loạt pháp thuật công kích này, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, bất quá sau nửa phút, con quái vật không còn sức chống cự, cuộc chiến kết thúc.