Từ một bên Vu Trợ đưa tới vài Thanh Y Nhân, nhặt củi gỗ trên mặt đất lên, ném xung quanh thân thể quái vật gây hạn hán, sau đó đổ hai bao lưu huỳnh vào, châm lửa tiếp tục thiêu đốt. . .
Cơ thể quái vật gây hạn hán trong lửa đỏ, giương nanh múa vuốt, sức lực ngày càng suy kiệt.
"Tên hói này, cũng có chút bản lĩnh a." Tiểu Mã vuốt cằm nói.
Diệp Thiếu Dương không nói gì, lẽ ra đến lúc này thì quái vật gây hạn hán phải chết rồi, nhưng hắn linh cảm rằng sự tình không dễ dàng như vậy: Trước đó có người giúp quái vật gây hạn hán biến hóa, chẳng lẽ hắn không tiếp tục can thiệp, muốn tận mắt nhìn quái vật gây hạn hán bị thiêu chết sao?
Diệp Tiểu Manh đột nhiên thở dài, "Không nghĩ tới chuyện ngày hôm nay nó chết dễ dàng như vậy. . ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Chỉ cần nó chết là ổn rồi, không cần tham công."
Diệp Tiểu Manh có vẻ ngượng ngùng nói: "Ý tôi không phải vậy, tôi có một ý tưởng, Thiếu Dương Ca mà đang ở quanh đây, chắc chắn là đang âm thầm quan sát đó nha, nếu như có trường hợp nguy cấp, huynh ấy vì cứu người, sẽ ra tay, nên như vậy rất có khả năng tôi sẽ nhìn thấy huynh ấy nha."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, nha đầu này, đã sớm nhận thức rõ, luôn nhận định người cứu mình là Diệp Thiếu Dương?
Tiểu Mã ở một bên nói giỡn nói: "Có phải hay không còn chưa biết mà mạnh mồm như tây du kí thế, giống như vị tiên cưỡi mây tím bay đến, đánh bại quái vật gây hạn hán?"
Diệp Tiểu Manh nói: "Không khác là mấy chăng, thì quái vật gây hạn hán chắc chắn sẽ trở thành con mồi."
Vài phút sau, quái vật gây hạn hán ngã xuống, không hề nhúc nhích, xương cốt trên người nó bị lửa đốt thiêu gãy hết, tuy rằng nó chưa chết hẳn, nhưng quần chúng đã vây tới đánh giá, ai ai cũng nói nó đã tận số.
Có người vỗ tay hoan hô, lập tức được đám người kia hưởng ứng.
Thậm chí còn có vài người già trẻ gái trai dập đầu, cảm tạ đại ân đại đức của Cố Kiên.
Làm trò giương oai diễu võ trước mặt dân chúng, giết chết quái vật gây hạn hán, Cố Kiên trở thành anh hùng, cùng vu trợ chủ trì công đạo vài câu, nhận trách nhiệm quản lí hiện trường, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cổng chính, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người Diệp Thiếu Dương, cố ý đạm đạm cười, nói: "Tiểu Thí Ngưu Đao, rất tiếc đã tranh công của các ngươi, xin lỗi xin lỗi."
Diệp Tiểu Manh tức giận mặt đỏ bừng, đang muốn chửi lại vài câu, đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, từ đống lửa truyền ra.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, phía trước cái hố chôn quái vật gây hạn hán, bùn đất chuyển động, đột nhiên xuất hiện bàn tay đen gớm ghiếc, chui từ dưới đất lên.
Diệp Thiếu Dương sắc mặt đại biến, "Không xong! Vẫn còn một con nữa"
Vừa dứt lời, một bộ xương khô đen tuyền đang còn dính vài cục thịt, từ hố bò ra, so với con quái vật gây hạn hán đang nằm kia, còn lớn hơn gấp vài lần!
Thật sự là có hai con!
Hạn Bạt ngàn dặm có một con, một nơi không bao giờ có hai con, cho nên Diệp Thiếu Dương tuy rằng biết cái hố kia chôn hai người, nhưng vẫn tin chắc rằng chỉ có một con, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại một con khác đã xuất hiện, trong lòng hoảng hốt, ở trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ vì sao lại có hai con ở đây.
Tên vu trợ ở gần cái hố nhất, chưa kịp phản ứng, Hạn Bạt phi tới vồ lấy hắn, há mồm cắn một cái thật mạnh, răng rắc tiếng xương sọ vỡ từng mảnh, nâng đầu lên, rút gân cổ ra, nhai nhồm nhoàm trong miệng.
Mọi việc phát sinh quá nhanh, Diệp Thiếu Dương cũng không kịp cứu viện, hơn nữa hắn đang còn phải suy nghĩ nguyên nhân, chờ phục hồi tinh thần lại, tên vu trợ kia đã chết, tiếp đó, quái vật gây hạn hán lao nhanh tới đám Thanh Y Nhân đứng gần đó.
Vừa rồi chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó khiến dũng khí của bọn họ biến đi đâu hết, hơn nữa sự tình đã vượt quá xa với giới hạn huấn luyện của bọn họ, cả đám sợ tới mức chạy tán loạn.
Quái vật gây hạn hán cũng không truy kích, điên cuồng đong đưa đầu, một cỗ dịch nhầy xanh biếc, từ trong hốc mắt chảy ra.
Quái vật gây hạn hán biến khí ba lần, thải ra ôn độc, dính phải chắc chết!
Sắc mặt Cố Kiên hoảng sợ, khi nãy còn đắc ý thì bây giờ mặt cắt không còn giọt máu, nếu lúc nãy mọi thứ chuẩn bị tốt, ngưng tự Hỏa Chi Lực, hắn đã có thể tiêu diệt quái vật gây hạn hán, lúc này, đành phải tự mình chống chọi, nhưng bây giờ hắn không có dũng khí đó, không chút do dự chạy bạt mạng ra cửa chính,
Vừa chạy tới cửa thì một hắc ảnh vụt tới, con quái vật từ trên trời nhảy xuống cản đường, rung đùi đắc ý, trong miệng ôn độc chảy ròng, hướng hắn mà gào thét, giống như một con mãnh thú nhìn hắn.
Quần chúng vây xem lúc nào mới phục hồi tinh thần, sợ hãi tản ra xung quanh, chỉ có Vương đại thiên nhân đứng bất động, cau mày, nhìn chăm chăm quái vật gây hạn hán.
"Thiếu Dương ca, tại sao còn chưa ra tay. . ." Diệp Tiểu Manh nhìn quanh đám người, lẩm bẩm nói.
Cố Kiên lui nhanh về phía sau, theo hắn có vài tên đệ tử, thối lui đến góc tường, chen chúc nhau để vào bên trong, tới thời khắc sinh tủ này, nhưng tên đệ tử đâu còn tâm trí để quan tâm bảo vệ đến hắn, ôm chặt lấy nhau, tên nào cũng muốn chui vào trong cùng, không một ai có ý nhường chỗ cho hắn, Cố Kiên muốn chửi ầm lên, đột nhiên cảm thấy có gió sau lưng, quay đầu vừa thấy, quái vật gây hạn hán đã vọt tới trước mặt.
Cố Kiên rơi vào đường cùng liền bung dù trừ tà, tay kia vẽ vài đường phù lên cái dù.
Quái vật gây hạn hán dùng một tay, phóng ra thi khí, chụp mạnh lên mặt dù, dù sao đây cũng là pháp khí, lại được Cố Kiên duy trì pháp lực, mặt dù đương nhiên chưa bị phá, nhưng thi khí thấm qua mặt dù đi vào, đánh nát tay cầm, Cố Kiên phun ra một ngụm máy, đôi tay giữ chặt phần cán dù còn lại, không dám buông ra.
Quái vật gây hạn hán chụp vài cái, đánh không phá được mặt dù, đột nhiên hé miệng, phun ra một con rắn nhỏ vừa thon vừa dài như đầu lưỡi, đâm thủng mặt dù, nhắm chuẩn xác tới miệng Cố Kiên, đâm vào, nó ngửa đầu về phía sau kéo Cố Kiên sát người mình, một thi một người, giống như đang hôn môi, chỉ khác có một chiếc dù ngăn cách miệng hai người.
Cố Kiên vung tay loạn xạ, cả người phát run, đôi mắt tràn đầy tơ máu, sau đó biến thành màu xanh biếc, mắt phải không thấy được gì nữa.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, tính toán ra tay, kết quả Diệp Tiểu Manh ngăn cản hắn, nói: "Không được, để tôi!"
Từ túi áo nàng lấy ra một cây phất trần, nhảy xuống, chỉ tay cầm mấy đồng tiền Ngũ Đế, đánh trúng gáy của quái vật gây hạn hán, gáy con quái vật phun ra hắn khí.
"Tiểu Manh, chạy mau!" Từ trong đám người vang lên tiếng kêu thất thanh của Diệp Bá, muốn lao vào trong cổng, nhưng lại bị mọi người giữ lại, ai cũng nghĩ rằng, nếu bây giờ ai vào thì sẽ tự tìm đến cái chết, đành phải lớn tiếng kêu Diệp Tiểu Manh mau trốn ra ngoài.
Quái vật gây hạn hán bị Tiền Ngũ Đế đánh trúng, giận quá đến phát điên, nó ném Cố Kiên ra, quay đầu lại, trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn Diệp Tiểu Manh, có lẽ nó cũng giật mình, tại sao cô gái nhỏ bé như thế này lại lao đầu vào chịu chết?
Sát thi cong thân thể lại, nhưng nó vẫn cao hai đến ba mét, nhè răng nanh ra, cả người nó run rẩy, không ngừng phun ra những chất lỏng nhầy nhụa màu xanh biếc (ôn độc), ngay đối diện với dáng người nhỏ bé của Diệp Tiểu Manh.
Tất cả mọi người đều hiểu, nàng không phải đối thủ của nó, ngay cả bản thân nàng cũng ý thức rõ, lúc đó nàng cũng hành động theo bản tính, ai ngờ lại thành công trong việc gây chú ý với quái vật gây hạn hán, nàng quay đầu sang đám Thanh Y Nhân đang đứng một đống bên góc tường: "Chạy mau đi, có ta đối phó với nó rồi
Tuy nhiên quái vật gây hạn hán tựa hồ nghe thấy những điều nàng ói, nó múa may hai tay, hướng người nàng vọt tới.
Diệp Tiểu Manh đánh ra một tấm linh phù, đặt trước người, sau đó nhảy về phía sau, quái vật gây hạn hán đánh lên linh phù, linh phù lập tức nổ tung, quái vật gây hạn hán không hề hấn gì, tiếp tục nhằm Diệp Tiểu Manh mà lao tới.