Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 474: Hạn Bạt Xuất Hiện



Cố Kiên lập tức tiến lên, chân đạp vào hai bên hố đất, một phen dùng bàn chải trát quanh hố, bắt đầu động thổ, kêu người dùng xẻng xúc đất, hố đất được đào xong, thần sắc Cố Kiên lập tức thay đổi, thối lui qua một bên.

Bởi vì góc độ và tầm mắt có vấn đề, nên đứng ở bên ngoài sân thì không nhìn thấy gì. Diệp Thiếu Dương nhảy lên trên tường, đi đến gần chỗ đi xuống, lập tức hít sâu một hơi:

Trong hố, là một thi thể, phải nói đây là một thi thể không có da bọc và cơ bắp, cơ thể nó chỉ có thịt đỏ bao quanh, mặt ngoài là hàng loạt hoa văn tinh mịn, giống bề mặt đầu lưỡi người.

Răng và cằm nó vươn về phía trước, miệng nó không khác là mấy co với miệng dã thú, trong hốc mắt có hai cục máu thịt đỏ hỏn, đột nhiên lòi ra, bị ánh mặt trời chiếu, lập tức chảy ra nước.

"Vãi chưởng, khủng bố như vậy!" Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Tiểu Mã cũng đi theo, đằng sau còn Tưởng Kiến Hoa và Diệp Tiểu Manh.

"Đây là quái vật gây hạn hán?" Tưởng Kiến Hoa hít một hơi lạnh.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tuy rằng hắn cũng chưa bao giờ tận mắt trông thấy, nhưng hắn biết, đây là quái vật gây hạn hán, thi trung khác loại, nó không có thủy thi như vậy làm người ghê tởm, nhưng chỉ số nguy hiểm vẫn tương đối cao, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh.

Cố Kiên nghe tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn tới, Diệp Thiếu Dương nhìn hắn bĩu môi, "Cứ hành động đi người anh em, đừng để ý đến chúng ta."

Cố kiên hừ một tiếng, lệnh thủ thủ hạ liên tục đổ những can pháp dược xuống, nổi lửa thiêu đốt, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên cao, mọi người kinh ngạc phát hiện, màu sắc ngọn lửa màu đen.

Cố kiên la lên một tiếng: "Khai dù!"

Bốn Thanh Y Nhân đứng ở bốn cạnh nhanh chóng bung dù, dùng khả năng phản chiếu, thì ra mặt dù làm bằng giấy thiếc, giống như cái kính lúp, hội tụ ánh mắt trời ở chính giữa, theo bốn người ở bốn góc độ mà điều chỉnh, nhắm dù vào ngay đống lửa, ngày càng hội tụ, trong đám lửa phát âm thanh nổ hỏa lực bùm bùm.

Tuy rằng nhìn không tới quái vật gây hạn hán, nhưng Diệp Thiếu Dương biết, quái vật gây hạn hán đang bị hỏa táng, đốt từ trên xuống như vậy, có lẽ không được bao lâu, quái vật gây hạn hán xong đời rồi.

Nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện ngọn lửa cháy càng mạnh, khói đen bay trên không trung, quanh quẩn không tan, dần dần hình thành một đám mây đen, chặn ánh mặt trời.

Quần chúng xung quanh đừng xem khá xa, không thể thấy rõ, cỗ thi khí hội tụ thành một đám mây đen, một đám hoan hô lên.



"Trời mưa, trời sắp mưa rồi!"

"Vẫn chỉ có Cố Tiên Sinh lợi hại a, vừa thiêu chết quái vật gây hạn hán xong, trời phải mưa rồi!"

Đám người hoan hô la vọng cả lên.

Cố Kiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, lệnh cho các đồ đệ mau chóng ròi khỏi nhà cửa, hành sự theo kế hoạch dự phòng.

"Không xong, ánh mặt trời bị chắn, quái vật gây hạn hán muốn sống lại!" Diệp Tiểu Manh giật mình nói, "Đây là do quái vật gây hạn hán dùng ba lần biến khí sao?"

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đây đúng là biến khí của quái vật gây hạn hán, nhưng mà. . . Lúc ngọn lửa thiêu áp xuống dưới, lẽ ra quái vật gây hạn hán không thể phóng thích ra thi khí, sự việc phát sinh này, chỉ có một khả năng duy nhất: Có người ngoài can thiệp!

Hơn nữa, người này nhất định chỉ ở xung quanh đây, thậm chí là núp trong đám người.

Từ trên cao Diệp Thiếu Dương nhìn xuống xung quanh, đâu đâu cũng thấy dòng người chen chúc xô đẩy, bởi vì có trận pháp áp chế, cho nên hắn không nhận ra tà khí tồn tại ở đâu, đương nhiên không có cách nào đoán ra kẻ âm thầm phá hoại ở đâu, là quỷ hay là yêu.

Những Thanh Y Nhân vừa lui ra khỏi nhà cửa, đều bò lên những thanh ván gỗ, liền nghe thấy "phịch" một tiếng, ngọn lửa nổ tung, một vật hình người nhảy lên, miệng nó phát ra một tiếng "Ngao" kì dị, còn phun ra một ngụm thi khí màu đen.

Đúng là quái vật gây hạn hán! Thịt và xương cốt nó bị đốt phát ra âm thanh keng keng, những dòng chất lỏng màu đen bay khắp nơi, đôi tay nó điên cuồng cào xé, nhìn qua cũng thấy chấn động.

Đám đông quần chúng lần đầu tiên trông thấy chân thân của quái vật gây hạn hán, không hẹn nhau mà thối lui vài bước, kẻ nhát gan thì thậm chí lùi về sau vài mét.

Đám người sợ hãi im thin thít.

"Lạc trận!" Một tiếng quát to của Cố Kiên vang lên, những tên đồ đệ nghe theo liền móc từ trong túi ra một chiếc xích sắt, đồng loạt đánh vào quái vật gây hạn hán.

Đoạn móc trước xích, có rất nhiều gai nhọn, đánh vào cơ thể quái vật, lập tức gai nhọn cắm vào da thịt nó, có xích thì chưa cắm vào, thì được đám Thanh Y Nhân thu lại, quái vật gây hạn hán vung tay phản kháng, kết quả càng nhiều xích xoắn lấy cổ tay nó.

"Biến trận!" Cố Kiên thấy hầu như các móc gai đều đã được găm cố định vào người quái vật gây hạn hán, nên quát to một tiếng.



Những Thanh Y Nhân dựa theo phương vị chữ viết bằng những ván gỗ được xếp lui về phía Đông, Diệp Thiếu Dương xem bọn hắn chạy theo phương vị, đương nhiên bọn họ đã được huấn luyện kĩ càng, mười mấy người đi tới đi lui, lại biến hóa dễ dàng không ai đụng ai.

Chuyển động theo bọn họ, xích sắt không ngừng được quấn quanh thân quái vật gây hạn hán, tạo thành một cái kén khóa chặt con quái vật.

"Ngao. . ." Thân hình quái vật gây hạn hán vặn vẹo lên, tuy sức nó mạnh, có thể cân mấy chục người, nhưng đám Thanh Y Nhân được huấn luyện theo một phương pháp rất thông minh, một khi xích sắt bị căng, lập tức có đội chạy về phía trước, nơi lỏng sức lực, những người còn lại đảo xích cho nhau kéo ngược lại, cho dù quái vật gây hạn hán có lăn lộn nửa ngày, cũng tốn công vô ích.

Ngọn lửa trên thân thể nó, lại đang không ngừng thiêu đốt, càng nhiều thi khí, bay lên không trung, hội tụ thành mây đen, che lấp kín bầu trời.

Những đám đông quần chúng không tin đó là mây mưa, lần thứ hai lui về phía sau, một đám thì biểu hiện vẻ bất an, nhìn về phía Cố Kiên, hiện tại, hắn chính là hy vọng của mọi người.

"Ngao!" Quái vật gây hạn hán mở rộng miệng, ngẩng đầu hướng đám mây đen mà hút khí, một bó hắc khí, rời ra khỏi mây đen, bị nó hút vào, quay tròn xung quanh cơ thể nó, sau đó hóa thành hơn mười đạo hắc khí, tấn công lên những xích sắt đang quấn chặt cơ thể quái vật gây hạn hán, lực lượng Thanh Y Nhân kia tuy đông đảo nhưng bọn họ biết cỗ thi khí kia quá nguy hiểm, buộc phải buông xích ra.

"Hạn Bạt Hút Khí, Lực Nuốt Nhật Nguyệt. . ." Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, "Quái vật gây hạn hán này mà tu đến tột đỉnh, độ nguy hiểm còn lớn hơn thế này nhiều."

Tiểu Mã lay cánh tay Diệp Thiếu Dương, ghé vào tai hắn nói: "Cậu không ra tay à?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: "Quái vật gây hạn hán bị thiêu đến như thế rồi, hãy để người hói đầu kia định đoạt."

Vừa mới dứt lời, quả nhiên, Cố Kiên ra tay, lấy ra một cái ô (dù) bằng gỗ màu đỏ, hướng quái vật gây hạn hán, quái vật gây hạn hán cũng quay đầu lại, nhìn hắn rồi phum ra một ngụm thi khí.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nếu như mình nhìn không lần, thứ đó gọi là Dù Trừ Tà, mặt trên là hồng lụa, cốt trong là gỗ đào, trên mặt dù bày các loại pháp dược, dùng mạt cây trẩu, phong bế dược lực, pháp khí này được pháp sư tu tán tự chế, hiệu quả thực không tồi, có thể ngăn nước lửa và tà khí.

Quả nhiên, trước khi thi khí bay đến mặt, Cố Kiên bung dù ra, cầm quai dù, không ngừng xoay tròn, hóa sạch thi khí, đột nhiên hắn kéo, rồi buộc chặt dù lại, dùng sức lao lại chém quái vật gây hạn hán.

Trên đỉnh dù, là một con dao sắc bén chế từ những cây trâm bạc, có thể phá chư tà, đột nhiên hắn đâm vào mắt trái quái vật gây hạn hán, tức khắc có một đống cương thi huyết phun ra.

Cố Kiên nghiêng người tránh né, bay nhanh lên rút Dù Trừ Tà ra, đem dù mở ra, thối lui sang một bên, đôi tay nắm lại, niệm một loạt chú ngữ, cây dù bay lên và ngừng ở không trung, không ngừng xoay tròn, ngăn cách thi khí phía dưới.

DMCA.com Protection Status