Diệp Tiểu Manh trừng mắt với hắn nói: "Đang yên đang lành, ngươi đòi gặp mẹ ta làm gì?"
"Không làm cái gì cả, chỉ là thuận tiện, thì nói cho vui thế thôi." Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.
Tiểu Mã cười xấu xa nói: "Con rể nóng lòng muốn ra mắt, nên hỏi dò tính tình mẹ vợ đây mà" .
Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh, hai người chẳng hẹn mà đúng nhịp, sút cho hắn một cái.
Xong rồi Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, hướng Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái: "Ngươi, có phải có ý gì với ta không hả"
"Ý là ý gì, ngươi đừng có tự tin quá đáng." Diệp Thiếu Dương điệu bộ ủy khuất, "Hắn trêu trọc ngươi, thì cùng ta có quan hệ gì".
"Ai mà biết được. Có khi hai người các ngươi phối hợp diễn tuồng, thật thật - giả giả. Nói không biết chừng có khi là thật cũng nên."
Cạn lời! Tắt tiếng! Cái thứ suy luận này cũng quá là logic đi mà. Diệp Thiếu Dương chỉ có thể lắc đầu cười khổ, không còn lời nào để nói.
Sau khi tiến vào Vương gia thôn mới thấy toàn người là người. Có lẽ phần lớn dân của bốn thôn đều có mặt ở đây cả. Ánh nhìn mọi người dõi vào cùng một hướng, đó là một căn nhà vườn nằm phía đông của thôn, xung quanh đang có cảnh sát duy trì trật tự và ngăn không cho mọi người tiến vào gần hơn nữa.
Mà tình huống bên trong, lại làm đám người Diệp Thiếu Dương kinh ngạc không thôi.
Vị vu sư Cố Kiên kia, đang chỉ huy mấy người đệ tử mặc áp xanh đi tới, đi lui trên tường vây xung quanh sân vườn. Họ đem một ít tấm ván gỗ cắm thẳng đứng lên trên tường vây. Từ phía dưới nhìn lên, hình thành một cái chữ Mễ cực lớn, bao trùm toàn bộ sân. Nhìn qua cũng biết, Cố Kiên đang bày một cái trận pháp tại nơi này.
Dưới sự dẫn đường của Tưởng kiến hoa, Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh cùng nhau đi vào sân. Bước tới góc đông bắc, lập tức thấy được Cố Kiên. Hắn đang chỉ huy hai người mặc áo xanh, đem một đống lớn hùng hoàng đổ xuống đất theo hình vòng tròn. Đường kính của nó vào khoảng một thước, đây chính là sào huyệt của con quái vật gây hạn hán.
Bên ngoài vòng tròn hùng hoàng, lại là một vòng lưu huỳnh, sau đó là chu sa, cuối cùng là từng đống củi lớn. Thực hiển nhiên, Cố Kiên là muốn dùng những thứ này, thiêu chết quái vật.
"Quái vật gây hạn hán, ở kia dưới kia?" Tưởng kiến hoa có chút khẩn trương nhìn kia khối đất trống nói, "Vậy ngày thường, nó lám sao đi ra ngoài được" .
"Chân thân của nó ngày thường căn bản không cần chui ra. "Thi khí tụ hồn", nó có thể xuyên đất mà đi. Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua bố trí của Cố Kiên, nói:
"Cái tên này tuy rằng có chút đáng ghét, nhưng mà bố trí cũng hợp lý. Tuy nói quái vật gây hạn hán, còn có nửa ngày không thể hành động. Nhưng cho dù xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, những bố trí này cũng có thể ứng phó."
Tưởng kiến hoa nói: "Có thể có cái gì ngoài ý muốn sao?"
Diệp Tiểu Manh tiếp nhận câu chuyện, nói: "Cũng không biết được, Hạn Bạt có ba lần biến hóa, nó cũng sẽ không cam tâm bị phục giết."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Hạn Bạt có ba lần biến hóa, lần lượt là thi biến, khí biến, và thi bạo. Cái này cũng không phải điểm mấu chốt, mà là vai trò của nó trong một chuỗi sự kiện này. Đồng bạn của nó sẽ không cam lòng để nó bị vây giết, kiểu gì cũng tìm cách cứu viện. Đây mới là điều làm hắn lo lắng không yên.
Cố kiên nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh xoay chuyển một vòng, khinh miệt cười. Rồi từ từ đi đến trước mặt bọn họ, nói: "Thật ngại qua, cướp đi cơ hội thể hiện của mấy người. Nếu mà các người thấy không cam lòng, có thể làm trợ thủ cho ta, ta sẽ chia cho một phần công lao nho nhỏ".
Trong lời nói tràn ngập khiêu khích cùng ý coi khinh. Thuyết minh, ngày đó ở bài tha ma, một cái bạt tai của Diệp Tiểu Manh đã khiến hắn ghi hận trong lòng.
Diệp Tiểu Manh bốc hỏa, lửa giận đã dâng lên đến cổ rồi. Nhưng là, cũng không biết nói lời gì cho phải. Rốt cuộc, việc tiêu diệt quái vật gây hạn hán, ảnh hưởng tới an nguy của người dân toàn tập. Không thể nào, nguyền rủa cho hắn gặp thất bại được.
"Cái thằng chết bầm này, nếu là để hắn giết chết quái vật gây hạn hán. Chắc chắn sẽ khoác lác, cái miệng ngoác tận trời đi" . Diệp Tiểu Manh căm giận nói.
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười, cái gì cũng không nói, xoay người đi ra cửa.
Khoảng mười phút sau, bên Cố Kiên đã bố trí xong, ra lệnh cho bọn đệ tử đi
ra ngoài cửa bố trí pháp đàn. Còn chính hắn thì đi vào trong nhà, thay đổi trang phục lộng lấy, lại đeo lên mặt một cái mặt nạ bạc. Sau khi phục trang tươm tất, hắn bước lên pháp đàn với tư thế oai vệ như minh tinh bắt đầu live-show.
Đầu tiên, hắn tiến hành tế trời, miệng lẩm nhẩm một tràng tiếng gì đó. Sau đó, trong đám đệ tử có người thổi kèn sừng trâu. Một đệ tử khác, đeo mặt nạ yêu quái thì lộn vài vòng, rồi đáp xuống bãi đất trống, bắt đầu nhảy những điệu vũ thực khó hiểu.
Cố kiên, tay cầm đào mộc kiếm, hiên ngang nhảy tới, cùng nó chiến đấu.
"Lộn cái bàn! trừ yêu mà cũng cần diễn sâu thế à". Tiểu Mã nhàm chán nói.
Bất quá, với những thôn dân nơi đây, thì vở tuồng này xem ra có mười phần cuốn hút. Thỉnh thoảng trong đám đông lại có tiếng "Ồ" lên tán thưởng.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, thấy trong đám người có rất nhiều trẻ con cùng người giáiá, cúi đầu hướng Tưởng kiến hoa nói: "Có thể hay không đưa những người già qua tuổi 65, cùng trẻ con trở về. Quái vật gây hạn hán sức mạnh rất khủng bố, tốt nhất đừng để cho bọn họ nhìn thấy. Còn có những người nữ nhân tuổi rồng cùng tuổi thỏ (ở nước ta là tuổi mèo), cũng nên khuyên họ về đi".
Tưởng kiến hoa nhíu mày nói: "Không cho trẻ con cùng người già tham quan, ta còn có thể hiểu được. Lo lắng bọn họ bị dọa sợ, ám ảnh tâm lý. Nhưng còn nữ nhân tuổi rồng và tuổi thỏ là chuyện gì".
"Quái vật gây hạn hán vốn thích ăn thị rồng, uống máu thỏ. Những nữ nhân cầm tinh hai con này khi đối diện với quái vật gây hạn hán, cũng không có xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng ảnh hưởng ít nhiều là vẫn có".
Tưởng kiến hoa nghĩ nghĩ, gật gật đầu, cho người gọi tới mấy cái trưởng thôn. Đối với yêu cầu có phần lạ kỳ này, vì tồn trọng thể thể diện của Tưởng Kiến Hoa cũng như bên cảnh sát, mấy người trưởng thôn gật đầu đáp ứng. Một lúc sau, đám đông đã vơi bớt đi một phần ba.
Diệp bá bước tới bên người Diệp Tiểu Manh, theo chân bọn họ cùng nhau xem "màn biểu diễn" .
"Cháu chào bác" Diệp Thiếu Dương cảm thấy lễ phép vẫn là phải có, chào hỏi.
Diệp bá gật gật đầu, hạ giọng đối Diệp Tiểu Manh nói: "Vị Cố tiên sinh này, tuy rằng tính tình thích phô trương như vậy, nhưng là vẫn có chút pháp lực. Về sau nếu lại có chuyện gì, con cũng đừng làm khó người ta. Cứ để vị đại sư này xử lý là được" .
"Đại sư, hắn xứng sao!" Diệp Tiểu Manh nghiêm trọng không phục.
Diệp bá thở dài, lắc đầu, có ý trách "con gái còn trẻ người non dạ, chưa biết trời cao đất rộng là gì".
"Vương đại thiện nhân tới!" Trong đám người vang lên một thanh âm.
Diệp Thiếu Dương men theo ánh mắt mọi người nhìn lại, thấy một người nam nhân, đầu thì cạo trọc, thân mặc trường bào. Đang theo đường núi đi tới, bên người đi theo mấy người, bộ dáng giống như tùy tùng.
Vương đại thiện nhìn qua có năm mươi tuổi, cao lớn tráng kiện, gương mặt hiền từ, trong tay vân vê một chuỗi Phật châu, trên mặt mang theo dáng cười ôn hòa, không ngừng hướng người xung quanh vươn tay thăm hỏi.
Từ khuôn mặt ôn hòa của ông ta, Diệp Thiếu Dương thấy được một tia uy nghiêm cùng cương nghị. Trong lòng phần nào lý giải, một người thương nhân lăn lộn trong thương trường, nếu muốn thành công, cần thiết có thứ tố chất này. Bất quá, khi đối diện với các bà con trong thôn, cũng không cần thiết phải biểu hiện ra ngoài.
Vương đại thiện nhân đi đến bên ngoài đám người, dừng lại ở một khoảng cách nhất định, híp mắt, lặng lặng quan sát đoàn người của Cố Kiên biểu diễn.
Đợi nửa ngày, màn biểu diễn nhàm chán này cũng chấm dứt. Cố kiên thay đổi một bộ trang phục gọn gàng hơn cho dễ bề hành động. Rồi ra lệnh cho hai người đệ tử cầm xẻng tiến tới khoảng trống nằm giữa đống pháp dược, bắt đầu đào xuống.
Cố kiên đích thân giám sát, được một lúc thì ra lệnh cho các đệ tử bò lên trên tường vây, đi đến nơi cắm những tấm ván gỗ. Mồi người đều cầm trong tay một cái ô đặc chế, mặt ngoài của chúng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, có vẻ như đã được dán lên một thứ gì đó.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời u ám hai ngày trước, đã bị quái vật gây hạn hán hấp thu sạch sẽ. Hiện tại, trời xanh trong vắt, không một gợn mây.
Tại thời điểm, cái hố đào sâu được một mét, bùn đất hất ra đã biến thành màu đen, mơ hồn còn lộ ra một tia màu hồng nhạt.