Giấy vàng đắp trên mặt ngày càng nhiều, Tam Nương không thể thở nổi, cả người run rẩy giãy giụa . . .
"Cậu làm gì vậy, muốn giết người a!" Tiểu Mã hoảng hốt kêu lên.
"Chính là muốn giết bà ta, sau khi bà ta chết, hồn phách sẽ bị náo loạn, như thế mới có thể hủy hồn." Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã liếc mắt một cái, "Cậu đừng có khẩn trương, cứ giữ chặt đừng để bà ta nhúc nhích!"
"Má nó, tôi không muốn trở thành kẻ giết người, không muốn chút nào!" Tuy biết làm như vậy là để cứu người, nhưng nghĩ đến việc chính mình đang giết người, Tiểu Mã không thể khống chế được cảm xúc, hướng Diệp Thiếu Dương kêu lên: "Cậu mau nghĩ cách đi, bằng không tôi sẽ buông tay!"
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải lấy một cái chăn cuốn vào eo Tam Nương, dùng sức siết chặt.
Tiểu Mã lập tức buông tay. Diệp Thiếu Dương giữ vai Tam Nương, không cho bà ta vặn vẹo.
Tiểu Mã nhìn cảnh này, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, nói: "Diệp Tử, cậu nhất định phải cứu sống bà ta, bằng không chúng ta sẽ thành mưu sát."
Tam Nương giãy giụa một hồi rồi dần dần trở nên vô lực, bỗng toàn thân đột ngột run lên, suýt nữa nữa cào vào tay Diệp Thiếu Dương, sau đó người trùng xuống rồi bất động. . . . . bà ta đã chết.
Diệp Thiếu Dương nhanh tay bỏ đống giấy vàng trên mặt bà ta xuống, đem tụ hồn phù đã vé trước đó dán lên mặt Tam Nương, sau đó ngả bà ta xuống giường, thở dài một cái, nói: "Tốt rồi, bây giờ hồi hồn cho bà ta."
"Thế này được rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Tiểu Mã nghi hoặc nói: "Vì sao cậu phải dùng cái phương pháp quái dị như vậy để giết chết bà ta chứ?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cậu cho rằng tôi mất công như vậy để làm gì? tôi cứu người, không phải giết người, tôi phải bảo toàn thân thể của Tam Nương, nếu dùng tay bóp chết bà ta thì sẽ tạo thành tổn thương ở yết hầu. Chỉ có làm như vậy mới khiến bà ta chết mà không bị tổn thương.
Người lúc sắp chêt, sức lực rất lớn, nếu dùng đồ vật buộc cánh tay, khi bà ta giãy giụa, cánh tay sẽ bị thương, cho nên mới bảo cậu giữ, cậu lại không chịu!"
Tiểu Mã lúc này mới hiểu được, gãi gãi đầu nói: "Vừa nãy, tôi thấy như là mình đang giết người, không thể kiềm chế được"
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, sai cậu ta ra ngoài canh gác, không được để bất kỳ ai vào quấy rối.
Diệp Thiếu Dương đợi một hồi, nhìn thoáng qua tụ hồn phù, thấy mặt trên phù văn đã liền lại, đã tới lúc, vì thế đỡ Tam Nương ngồi dậy.
Hắn ngồi xuống phía sau bà ta, lấy ra thập bát thần châm, kéo cổ áo Tam Nương xuống, lấy tam căn kim châm đâm vào huyệt vị, sau đó lại đâm trên đỉnh đầu một cây đại châm, vặn ngửa hai bàn tay lên dùng hai châm đâm vào hổ khẩu (chú thích: phần ở giữa ngón trỏ và ngón cái) sau đó, bắt đầu dẫn hồn. . .
Quá trình này diễn ra được một lúc thì tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, Diệp Thiếu Dương chẳng thèm để ý, không ngừng lấy châm, hạ châm. . .
Một giờ sau, thi pháp hoàn thành.
Quá trình vất vả, nhưng đã thực sự thành công, Diệp Thiếu Dương thu hồi châm, quay người Tam Nương lại, nhìn sắc mặt bà ta đã hồng hào trở lại, thần sắc an tường, đang ngủ ngon.
Đây là phản ứng rất bình thường, ba hồn bảy phách tuy đã trở về vị trí cũ, nhưng cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn cùng kinh huyệt dung hợp.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thu dọn mọi thứ, ra ngoài cửa, nhìn Tiểu Mã rồi gật gật đầu.
Lúc này hắn mới nhớ tới cuộc gọi nhỡ, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, đều là Diệp Tiểu Manh gọi tới, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ tìm mình có việc gấp?
Liền nhắn tin trả lời, kết quả đợi mãi vẫn không có hồi âm. Đúng lúc này, từ túi quần của hắn phát ra một luồng khí dị thường.
Diệp Thiếu Dương đưa tay vào túi, chính là cây đào mộc kiếm mà Diệp Tiểu Manh đã cho hắn, văn tự được khắc trên đó lay động như nước, giật mình kinh hãi : Đây là càn khôn song sinh kiếm, nếu đụng vào Quỷ Yêu tà khí, cái còn lại sẽ sinh ra dị động, chẳng lẽ, Diệp Tiểu Manh đã gặp quỷ?
Lập tức cầm mộc kiếm, vận cương khí cảm giác, phán đoán ra được một luồng khí dao động từ hướng chính Bắc.
"Cậu ở lại trông coi bà ta, tôi đi có việc!" Diệp Thiếu Dương dặn dò Tiểu Mã mấy câu rồi chạy như bay ra khỏi cửa, nhằm hướng Bắc mà tới. Vừa lấy di động ra định gọi cho Diệp Tiểu Manh thì bất ngờ thấy một tin nhắn vừa gửi đến, mở ra xem thì thấy đúng là của Diệp Tiểu Manh, nội dung chỉ có một câu: Gọi điện thoại cho ngươi không ai nhấc máy, ta đi vào lưỡng giới sơn xem một chút, lát quay về sẽ tìm ngươi.
Lưỡng giới sơn. . . . đó không phải là nơi diệp thu sơn đã gặp được Diệp Tiểu Thước sao? Nơi đó quả là có vấn đề!
Diệp Thiếu Dương lại bấm nút gọi cho Diệp Tiểu Manh một lần nữa những vẫn không ai nhấc máy, nên đành phải thôi, dốc toàn lực chạy về hướng Bắc.
Hắn không biết vị trí cụ thể của lướng giới sơn, nhưng dưới sự chỉ dẫn của song sinh kiếm, hai mươi phút sau, đã đi tới chân núi hoang.
Nói đúng hơn thì là hai ngọn núi, ở giữa có một khe sâu chừng mấy mét, thế núi hai bên dựa vào nhau, trông như là một ngọn núi lớn được tách ra làm hai.
Trong sơn cốc cỏ mọc um tùm, yên tĩnh không tiếng động.
Song sinh kiếm cảm giác được vị trí, phía trước cách đó không xa.
Diệp Thiếu Dương tiến vào sơn cốc, đi không bao xa, đã nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đang ngồi ở mặt sau một phiến đá lớn, tóc rối bù, sắc mặt xanh mét.
"Tiểu Manh, làm sao vậy, Tiểu Manh?" Diệp Thiếu Dương kêu vài tiếng, Diệp Tiểu Manh vẻ mặt ngây dại, hoàn toàn không có phản ứng.
Diệp Thiếu Dương ý thức được có điều gì đó không ổn, liền ngồi xuống trước mặt cô nàng, chăm chú quan sát, bất chợt khiếp sợ: làn da Diệp Tiểu Manh được bao phủ bởi một làn sương trắng, đáy mắt hiện ra hắc khí.
Nha đầu này. . . bị trúng tà. Lần này không phải là quỷ khí nhập vào mắt, mà thực sự là bị quỷ nhập xác!
Diệp Tiểu Manh tuy pháp lực không cao, nhưng dù sao cũng là pháp sư, con quỷ có thể nhập thân pháp sư, tu vi tuyệt không bình thường.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng, từ đai lưng lấy ra hai đồng tiền đúc mẫu cỡ lớn, cắt ngón giữa, lấy máu của mình, dựa theo trời tròn đất vuông tứ tượng quẻ vị, vẽ ra một đạo nhiếp huyết phù.
Diệp Tiểu Manh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng không giống như người bị quỷ nhập thân, hai con ngươi không chút vẩn đục, mà ngược lại, trông sáng ngời, tuy nhiên ánh mắt không phải là của con người.
Diệp Thiếu Dương thầm hít vào một hơi, gia hỏa này, tu vi cũng mạnh quá nhỉ?
"Ngươi là ai?" Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, phá tan sự im lặng, hắn cảm thấy nếu đối phương không động thủ, có lẽ có chuyện để nói.
"Ngươi. . . Ngươi là ai?" Đó là tiếng nói của một nam nhân, cự kỳ âm lãnh, " Vì sao ngươi lại muốn xen vào chuyện này?"
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, tiến đến gần Diệp Tiểu Manh.
Diệp Tiểu Manh đột nhiên lắc lắc đầu: "Vô dụng, tất cả các người sẽ chết, một đám, toàn bộ sẽ chết. . . Cái gì cũng không thể ngăn cản."
Câu nói này Tam Nương đã từng nói, Diệp Thiếu Dương giật mình, thuận miệng hỏi: "Ngươi là Diệp Tiểu Thước?"
Một trận âm phong lạnh lẽo thổi qua.