Đợi thân hình của Liễu Minh khẽ động vượt qua cánh cửa sắt khép hờ thì ánh mắt quét qua bốn phía và cảm thấy nao nao.
Chỉ thấy bên ngoài vốn còn có một đám thị vệ đang đứng, thình lình toàn bộ không còn bóng dáng nơi đâu. Mà biến thành một gã tráng hán mặc da thú màu vàng cùng một lão già hai mắt nhỏ bé.
Hai người này bên hông quấn trường tiên màu đen, một người lưng mang theo trường kiếm, bọn họ đang tò mò đánh giá Liễu Minh.
- Khách khanh Kim Linh?
Tuy Liễu Minh cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng không có biểu lộ giật mình quá nhiều, thập phần bình tĩnh hỏi một câu.
- Đúng vậy, hai người chúng ta thật sự là khách khanh Kim Linh, đêm nay vừa vặn đi qua nơi này, lại không nghĩ rằng lại đụng phải đạo hữu. Chuyện này thật sự là đau đầu nha! Xin hỏi một tiếng, hai người này có quan hệ gì với đạo hữu?
Lão giả mặt hồng thở dài một hơi, ánh mắt I quét qua hai người sau lưng Liễu Minh hỏi.
- Không có gì, tổ tiên của hai người này có ân tình với trưởng bối của ta mà thôi, hôm nay mang theo cả hai ra ngoài.
Liễu Minh nhàn nhạt trả lời.
- Ah, không ngờ trùng hợp như vậy! Hai người này đều có quan hệ với đạo hữu, vậy đồng thời bị định tội, còn bị nhốt vào cùng một chỗ chờ đạo hữu tới cứu?
Đại hán mặc da thú nghe vậy hai mắt khẽ đảo nói ra.
- Đúng vậy a, việc này trùng hợp như vậy!
Liễu Minh không thèm quan tâm nói một câu.
- Hừ, nếu như không đụng phải hai người chúng ta, cho dù cứu toàn bộ người trong ngục ra ngoài cũng không có nửa điểm quan hệ với chúng ta. Nhưng hiện tại vừa vặn gặp được, xem phân thượng ngươi là đồng đạo, dựa theo lệ cũ chúng ta sẽ cho ngươi lặng lẽ mang theo một người đi, nhưng tên còn lại phải lưu lại.
Lão giả mặt hồng ngưng trọng nói ra.
- Không được, hai người bọn họ đều phải mang đi, không lưu người nào lại cả.
Liễu Minh không chút do dự trả lời một câu.
- Xem ra đạo hữu vô cùng tự tin với thực lực của mình, ý định muốn động thủ. Đầu tiên nói trước nếu chúng ta là khách khanh Kim Linh của triều đình, tự nhiên sẽ không đơn đả độc đấu với ngươi mà cùng tiến lên.
Lão giả mặt hồng âm trầm nói ra.
Tráng hán da thú nhe răng cười lên, đột nhiên một trảo rút roi da bên hông, lại run cổ tay quất tới, cây roi giống như hắc xà uốn lượn.
Từ đầu của cây roi nhìn qua là biết có độc tố.
- Hắc hắc, động thủ thì không cần đâu.
Liễu Minh nghe nói như thế lại hắc hắc một tiếng, sau đó bước thẳng về phía trước, lập tức trên người "Phốc" một tiếng bộc phát khí tức cường đại trên người.
Lúc này hư không chung quanh có âm thanh vang lên, một cổ cuồn phong lăng không hiện ra, vây quanh Liễu Minh và ngưng tụ thành vòi rống phóng lên trời.
Lão già mặt hồng và đại hán da thú thấy thế lúc này biến sắc, thậm chí không kịp nói ra lời nào đã cảm thấy linh áp kinh khủng áp tới rồi.
Thân hình của hai người sau đó chấn động mạnh mẽ, không tự chủ được mà lui ra sau vài bước, cũng nhường ra một con đường cho Liễu Minh.
Than hình Liễu Minh khẽ động, liền mang theo hai người sau lưng lóe lên đi qua, trong nháy mắt đã biến mất trong sân nhỏ.
Đại hán da thú cầm cây roi như hắc xà kia kinh ngạc ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cả.
Lão giả mặt hồng sắc mặt tràn ngập khẩn trương, chỉ chờ bóng lưng Liễu Minh rời đi thật xa mới phun ra mấy chữ "Linh Đồ hậu kỳ" mà thôi.
- Xem ra xác thực là cường giả Linh Đồ hậu kỳ không sai, thậm chí còn có thể là Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, nếu không cũng không làm hai Linh Đồ sơ kỳ như chúng ta không có cả sức phản kháng như vậy.
Đại hán da thú run cổ tay lên, lúc này quấn cây roi lại.
- Ân, thật sự có khả năng này. Trách không được người ta lại dám ngông nghênh không xem chúng ta ra cái gì cả. Tồn tại bực này là cùng đẳng cấp với mấy lão quái vật của hoàng thất rồi, chúng ta không thể chọc nổi. Không gì hơn được nữa, việc này cuối cùng cũng có cớ bàn giao rồi, cứ bẩm báo chi tiết đi, cấp trên cũng không trách chúng ta cái gì đâu.
Lão già mặt hồng đành chịu nói ra.
- Cũng chỉ có thể như thế. Nhưng nói trở lại hào khí của Huyền Kinh càng ngày càng bất thường, trước là nhóm người tu vi cao nhất trong khách khanh Kim Linh chúng ta và toàn bộ đám quái vật của hoàng thất cùng tuyên bố bế quan, mặc kệ mọi chuyện bên ngoài. Hai năm qua tu luyện giả từ bên ngoài Huyền Kinh đi vào dường như nhiều hơn vài lần rồi, trong đó có không ít có bộ dáng lén lút. Mà trong đó ta biết rõ thì có vài tồn tại Linh Đồ Đại viên mãn, có nhiều người ta không biết là ai hoặc giấu diếm tu vi, còn có không biết những kẻ tới Huyền Kinh nhiễu loạn đấy.
Da thú đại hán ánh mắt chớp động vài cái về sau, bỗng nhiên hạ giọng hỏi vài câu.
- Hừ, chuyện này còn cần ngươi nói, chỉ sợ không ít huynh đệ đều nhìn ra không ổn. Nhưng mà chúng ta chỉ là tồn tại kế cuối, có tư cách gì bàn chuyện này. Nói sau, lúc trước chúng ta gia nhập khách khanh Kim Linh đã ký kết huyết kế, khế ước không có ngày giới hạn, chúng ta không cách nào thoát khỏi ước thúc của triều đình, cho dù xảy ra nhiễu loạn lớn cũng chỉ đứng nhìn mà thôi.
Lão già mặt hồng âm trầm nói ra.
- Nếu thật là đơn giản như vậy là tốt rồi, mấu chốt là không biết đám quái vật hoàng gia đang suy tính cái gì đó, nhưng căn bản không có nói rõ với khách khanh như chúng ta. Tuy ta đã ký huyêt khế, nhưng cũng không muốn không rõ ràng bị mang ra làm pháo hôi.
Tráng hán da thú hừ lạnh nói ra..
- Huynh đệ, ngươi thật sự muốn như vậy?
Lão già mặt hồng âm trầm bất định nói ra, đột nhiên hỏi một câu.
- Đây là đương nhiên. Tuy ta thực lực thấp kém, chỉ là một gã sơ kỳ Linh Đồ, nhưng thân là tán tu, tu luyện tới hôm nay cũng không biết ăn bao nhiêu đau khổ, sao chịu làm pháo hôi cho kẻ khác chứ.
Đại hán da thú vỗ ngực nói ra.
- Nếu Trang huynh đệ đã có bản tâm như vậy thì ta cho dẫn ngươi vào, ba ngày sau ngươi tới đó đi, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi giới thiệu cho các bằng hữu đồng đạo.
Rốt cuộc lão già mặt hồng nói ra.
- Tốt, Trang mỗ đến lúc đó khẳng định tới phó ước.
Đại hán da thú nghe xong thì vui vẻ.
Tu vi của lão già mặt hồng và hắn cũng không cao lớn, nhưng ở trong khách khanh Kim Linh thì người như vậy quá nhiều. Đã nói muốn tiến cử người khác cho hắn quen, hiển nhiên không phải là nói giả dối gì.
- Tuy người nọ đã rời đi, chúng ta vẫn nên truy tra một chút, nhìn xem có còn thiếu người nào hay không.
Lão già mặt hồng nhìn qua cầu thang bên dưới, lại nói một câu.
- Đây là chuyện tự nhiên, chỉ hy vọng người này cứu hai người thì cứu đi, đừng có đại khai sát giới bên trong làm gì.
Tráng hán nghe vậy gật đầu.
Hai người cùng tiến vào trong cửa sắt, sau một lát phát hiện mấy tên tù phạm hôn mê, tự nhiên là vội vàng thi pháp cứu tỉnh.
Mấy người kia tỉnh lại nhưng căn bản không nhớ rõ trước đó xảy ra chuyện gì cả.
Trong ngục giam còn có mùi đàn hương lượn lờ, trên mặt đất còn lưu lại một ít vết nến màu đỏ, sau đó hai người liếc nhìn nhau, cũng mơ hồ hiểu xảy ra chuyện gì rồi, cũng chỉ có thể nhìn nhau cười khổ mà thôi.
Đối phương đã thi pháp tiêu trừ trí nhớ của tù phạm, hiển nhiên không chỉ cứu người ra, không ngờ còn xóa trí nhớ của phàm nhân, chuyện phức tạp trong đó bọn họ vẫn không hiểu nổi.
Sau mấy giờ thì sắc trời cũng sáng rõ.
Ở dưới một sườn núi nhỏ gần đường lớn, một chiếc xe ngựa màu xanh lặng lẽ đậu ở đó, một lão giả ngồi trước xe, thỉnh thoảng nhìn qua phương hướng Huyền Kinh, trên mặt hiện ra vẻ lo âu.
- Lâm bá, còn không có tin tức của tiên sư sao?
Bỗng nhiên trong xe ngựa truyền ra âm thanh chờ đợi của Trần phu nhân.
- Phu nhân yên tâm, tiên sư đại nhân thần thông quảng đại, ngục giam bình thường không thể ngăn cản được hắn. Hiện tại mới vừa mới hừng đông, tin tưởng sau đó không lâu lão gia sẽ gặp lại phu nhân thôi.
Lâm bá nghe vậy kính cẩn trả lời.
- Hy vọng như thế đi. Lâm bá, lúc này Trần gia gặp nạn cũng chỉ có ngươi bất ly bất khí. Đợi sau khi ta và lão gia an ổn chỗ ở xong, nhất định sẽ hảo hảo cho ngươi được an hưởng tuổi già.
Trần phu nhân nghe nói như thế có chút áy náy nói ra.
- Phu nhân, quá khách khí. Năm đó nếu không phải lão thái gia xuất thủ cứu giúp, lão nô cũng không còn mạng sống mấy chục năm, làm gì còn sông tới bây giờ.
Lâm bá vội vàng sợ hãi nói ra.
- Đây là hai chuyện khác nhau. Lâm bá, ngươi trung thành và tận tâm với Trần gia và làm bộc lâu như vậy rồi, cho dù là ân tình gì cũng mất. Mà ân tình này tướng công chắc chắn sẽ hoàn lại.
Trần phu nhân không đồng ý nói ra.
- Phu nhân, kỳ thật... ồ, phía trước có một chiếc xe ngựa đi tới, lái xe dường như là lão gia.
Lâm bá nghe vậy, đang muốn nói cái gì nữa, lại chợt thấy xa xa trên quan đạo một chiếc xe ngựa chạy như bay mà đến, tại trước xe ngựa mặt ngồi một thân ảnh quen thuộc, lúc này kinh hỉ nảy ra kêu lên.
- Cái gì, thật sự là phu quân của ta sao? Sẽ không nhìn lầm đấy chứ?
Vải rèm che xe ngựa cuốn lên, lúc này Trần phu nhân và nam đồng đi ra, hết sức kích động nhìn qua quan đạo.
- Ha ha, trần phu nhân yên tâm, thật sự là Trần lão gia không sai.
Đúng lúc này bỗng nhiên trên không có âm thanh nam nhân truyền xuống.
Lâm bá cùng Trần phu nhân cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua đám mây đen từ trên không trung truyền xuống, nhìn thấy nho sinh trẻ tuổi đứng trên mây, đúng là Liễu Minh.
Một phút đồng hồ sau Liễu Minh đứng trên gò núi, trong tay nâng Trần phu nhân đi tới, lại nhìn qua bóng xe ngựa từ xa xa đi tới, không khỏi mỉm cười.
Hắn đã sớm đưa tin cho Lôi sư bá, chỉ cần người nhà Trần ngự sử vừa rời khỏi Huyền Kinh không lâu thì sẽ có người đi tới tiếp ứng, chuyện sau đó không cần hắn quan tâm.
Kể từ đó hắn cuối cùng vẫn làm xong chuyện Lôi sư bá an bài, trong nội tâm tự nhiên nhẹ nhõm vài phần.
- Tôn đại nhân, hiện tại chúng ta cũng nên nói chuyện bí mật kinh thiên của ngươi được rồi.
Liễu Minh thu ánh mắt lại, quay người nhìn qua nam tử ngoài năm mươi tên bên cạnh, nhàn nhạt nói ra.