- Kiền tiên sinh đã cứu tại hạ từ nhà lao ra ngoài, vậy Tôn mỗ đem bí mật giấu diếm trong lòng nói rõ toàn bộ. Nhưng mà sau khi tại hạ nói ra bí mật này, tuyệt đối không còn dám lưu lại Huyền kinh. Cho nên cũng hy vọng tiên sư có thể an bài tại hạ và người nhà như Trần đại nhân, mang theo ta và người thân đưa ra ngoài Huyền Kinh. Từ nay về sau một nhà Tôn mỗ sẽ rời khỏi Đại Huyền Quốc, không hề bước vào Huyền Kinh nửa bước.
Tôn đại nhân cung kính trả lời.
- Ân, chỉ cần bí mật của ngươi nói chính xác, điều kiện này cũng không xem như quá phận, ta đồng ý.
Liễu Minh nghe nói như thế, bất động thanh sắc gật gật đầu.
- Tốt, có Kiền tiên sinh nói những lời này, Tôn mỗ cũng coi như tránh lo âu về sau. Bí mật của ta chính là đương kim thánh thượng cũng không phải là hoàng thượng đã đăng cơ từ hai mươi năm trước, hắn là một yêu vật biến thành.
Trong nội tâm của Tôn đại nhân buông lỏng, rốt cục nói ra bí mật trọng đại che dấu bấy lâu nay.
- Cái gì, hoàng thượng là giả, là yêu vật biến ảo mà thành?
Mặc dù trong nội tâm Liễu Minh đã sớm suy đoán bí mật của đối phương, nghe nói như vậy thì giật mình.
- Không sai. Kiền tiên sinh không nên cho rằng Tôn mỗ là hồ ngôn loạn ngữ. Bí mật này bảy năm trước ta đã biết rõ rồi. Tiên sinh cũng biết Tôn mỗ trước là quan viên hành chính tổng hợp của hoàng thất, chuyên phụ trách ghi chép chuyện ẩm thực và thân thể của hoàng thượng, để tránh bệ hạ bạo bệnh mà băng hà bất ngờ...
- Trước đây ít năm còn ghi chép khá tốt, dù sao thánh thượng đang đương niên, thân thể khỏe mạnh không bệnh là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng hết lần này tới lần khác bảy năm trước trong nội cung đột nhiên truyền ra hoàng thượng bị bệnh nhẹ, liên tiếp nằm trên giường ba ngày không dậy nổi mới có thể xuống giường. Mà ta cách hơn mười ngày sau mới cầm được ghi chép tương quan. Lúc ấy ta cũng không có quá để ý. Chỉ cho rằng hoàng thường bị bệnh nên hỗn loạn, cho nên ghi chép mới chậm như vậy. Nhưng ai biết ta vào lúc ban đêm mở ghi chép ra xem thì phát hiện trong đó có mật thư. Là của một quý nhân, chính là Lý quý phi năm đó hoàng thượng tin tưởng nhất. Trong thơ vị Lý quý phi nói hoàng thượng trước khi bạo bệnh, vừa lúc ở lại chỗ của nàng qua đêm. Kết quả nàng tận mắt nhìn thấy quá trình hoàng thượng từ người bình thường biến thành nửa người nửa quái vật, cũng bị dọa bất tỉnh. Đợi sau khi nàng tỉnh lại đã bị thị vệ bắt giữ. Về sau thật vất vả lôi kéo được một gã trông coi, mới đưa phần thư cầu cứu này ra ngoài. Bởi vì tờ giấy không lớn, vị Lý quý phi ghi cũng rất vội vàng, cho nên phía trên chỉ ghi tình hình đại khái lúc đó. Nhưng mặt sau cùng cùng gọi tại hạ đi thông tri cho đám tiên sư của hoàng thất. Vì sợ ta không tin, Lý quý phi trong tờ giấy có ghi lại rõ ràng. Nàng cũng thu mua tên thị vệ, đem hai quả lân phiến mà hoàng thượng biến thành quái vật chôn dấu đi, sau đó bảo ta vào cung lấy ra, lại đưa một phần cho tiên sư hoàng thất phân biệt thật giả.
Lời vừa nói tới đây trong mắt Tôn đại nhân hiện ra nét sợ hãi.
Tuy Liễu Minh sắc mặt như thường, nhưng trong nội tâm đồng dạng cũng giật mình.
- Ta xem xong tờ giấy kia tự nhiên bị dọa không nhẹ, nhưng loại chuyện này cũng không dám tin hoàn toàn. Kết quả ta còn chưa nghĩ ra dùng biện pháp gì để đi vào trong cung, trong nội cung lại truyền ra tin tức Lý quý phi bệnh chết. Ta lúc ấy đã biết rõ vị Lý quý phi này nói hơn phân nửa không giả được. Chờ đợi lo lắng mấy ngày sau, rốt cuộc ta tìm được một cớ tiến vào trong cung, tới nơi theo lời Lý quý phi nói lây ra hai miếng lân phiến màu xanh. Ta cầm đồ vật đó trở về, suốt đêm trang điểm mướn một gã tiểu ăn mày không biết nội tình đem lân phiến và mật thư đưa tới nhà một tiên sư, ném vào trong phủ của tiên sư hoàng thất. Nhưng mà một ngày sau ta chợt nghe nói toàn bộ hơn hai trăm nhân khẩu nhà tiên sư hoàng thất này bị giết. Trong vòng một đêm bị giết sạch toàn bộ. Vì thế lúc ấy trong triều đình có cơn sóng dữ. Tẩy trừ toàn bộ thế lực ngầm của Huyền Kinh một lần, càng làm cho vô số quan viên lớn nhỏ liên lụy vào đầu rơi xuống đất. Về sau triều đình thả ra tin tức. Nói khách khanh tiêu diệt một đám tà tu tiến vào hoàng thành ám sát hoàng thất, lúc này trường phong ba này mới dẹp trừ đi. Nhưng từ đó về sau ta không dám đem chuyện này nói với người thứ hai, một miếng yêu lân còn lại giấu vào trong một nơi bí ẩn, đồng thời không cho ai xem qua. Nếu không phải tại hạ lần này bởi vì chuyện này mà liên lụy vào nhà tù, chắc đã bị thẩm lý và tra xét vào cùng rồi, sẽ có khách khanh vận dụng tiên thuật tra xét không thể dấu bí mật này.
Rốt cuộc Tôn đại nhân cũng nói ra toàn bộ.
- Nói như vậy, trong phủ của ngươi còn cất giấu một miếng lân phiến?
Liễu Minh nghe đến đó, lộ ra vẻ đăm chiêu.
- Xác thực như thế, nếu không thì ta làm gì dám chắc chắn như vậy, ta cũng không dám cam đoan với Kiền tiên sinh, như vậy đi, quay đầu lại tiên sư đi tới nhà của ta một chuyến, một bên tiếp ứng người nhà của ta, một bên là lấy lân phiến cho tiên sinh xem.
Tôn đại nhân như đã suy tính nói ra.
- Đi, vậy cứ như thế làm a. Đúng rồi, ngươi nói đương kim hoàng thượng là yêu vật giả trang, vậy khác biệt giữa trước và sau thế nào, hoàng thượng hiện giờ khác với trước kia thế nào?
Liễu Minh lại nghĩ tới hỏi một câu.
- Cái này... Tại hạ thật sự không có phát hiện quá nhiều dị thường, nếu như thật sự có gì khác biệt chính là mấy năm này hoàng thượng dường như ít thiết triều hơn lúc trước, hơn nữa đối với các vương giả, hoàng tử ở lại trong Huyền Kinh quản thúc càng ngày càng vô lực. Nhưng mà điều này lại dần cải biến, nếu không phải ta giấu bí mật này, chỉ sợ cũng không cách nào phát hiện ra biến hóa đó.
Tôn đại nhân suy nghĩ một chút, như thế trả lời.
- Tốt, ta hiểu rồi. Hiện tại ngươi vừa rời khỏi Huyền Kinh. Không muốn người ta chú ý nên ta và ngươi sẽ thay đổi tướng mạo.
Liễu Minh tự định giá một chút rồi gật đầu nói ra.
Tùy theo đó bỗng nhiên hắn đảo qua mặt một cái, lập tức có hào quang nhạt nhạt hiện ra, từ bộ dáng nho sinh trẻ tuổi biến thành nam tử trung niên.
Tay áo của Liễu Minh lại này có hai bộ quần áo màu vàng và tối sầm bay ra, hắn mặc bộ quần áo màu đen vào, liền ném cái màu vàng cho Tôn dại nhân.
Tôn đại nhân từ trong khiếp sợ tỉnh táo trở lại, luống cuống tay chân thay đổi y phục mặc vào.
Lúc này Liễu Minh lại lấy yêu hoàn màu trắng ra, chà xát vào hai tay, sau đó đem bột phấn này bôi lên mặt của Tôn đại nhân.
Lập tức Tôn đại nhân có làn da trắng nõn, thoáng chốt biến thành màu đen thô ráp.
Liễu Minh gật gật đầu, bỗng nhiên hào quang màu xanh trong tay lóe ra.
Tôn đại nhân chỉ cảm thấy cái cằm có hàn ý đảo qua, chòm râu dài của hắn lại rơi xuống, chuyện này làm cho hắn trẻ vài chừng mười tuổi.
- Đi, bộ dáng này cũng đủ che giấu rồi.
Liễu Minh gật đầu vừa lòng với bộ dáng này, lúc này quay người đi lên xe ngựa.
Tôn đại nhân sờ sờ cái cằm trụi lủi, hắn lại từ kinh ngạc đi theo.
...
Lúc xế chiều trong một tòa nhà bình thường ở Huyền Kinh, Liễu Minh hóa thân thành nam tử trung niên cùng Tôn đại nhân rốt cục hiện thân ở đây.
Bọn họ đã tới nơi này nhiều giờ trước rồi, nhưng mà vị Tôn đại nhân này cũng là người đa mưu túc trí, hắn ở trước nhà mình không xa, hắn ngồi ở quán trà gần đó thật lâu, gặp nhìn xem trong nhà có gì khác thường hay khong, sau đó mới mang theo Liễu Minh hiện thân.
|"Phanh" "Phanh" vài tiếng, cánh cửa vốn đóng chặt mở ra, từ bên trong có người thò đầu ra, ló đầu ra là một gã sai vặt.
- Các ngươi tìm ai... Ah, là lão gia.
Gã sai vặt muốn hỏi cái gì đó, nhưng nhìn kỹ lại là Tôn đại nhân thì nghẹn ngào kêu lên.
- Nhỏ giọng một chút, hai vị phu nhân đều ở trong phủ sao?
Tôn đại nhân lại trừng mắt nói ra.
- Hồi bẩm lão gia, Đại phu nhân Nhị phu nhân đều ở trong phủ, vừa mới nhắc tới lão gia đấy.
Gã sai vặt vội vàng nhướng lối đi, trong miệng cung kính nói ra.
- Tốt, mọi người đều ở đây là tốt rồi. Lập tức đi ra ngoài mướn hai cỗ xe ngựa tới đây, nhanh lên.
Tôn đại nhân không chút do dự phân phó.
- Vâng, tiểu nhân đi ngay.
Gã sai vặt nghe vậy vội vàng đáp ứng một tiếng đi ra cửa.
Tôn đại nhân thì mang theo Liễu Minh đi vào trong nhà.
Một lát sau cả tòa nhà bắt đầu bạo động.
...
Hai giờ sau ba cỗ xe ngựa lại từ cửa đông Huyền Kinh đi ra ngoài, dọc theo quan đạo đi lên phía trước.
Một lần nữa khôi phục bộ dáng nho sinh, Liễu Minh ngồi ở chiếc xe ngựa phía trước, trong tay vuốt vuốt một miếng lân phiến màu xanh, mặt mũi tràn đầy trầm tư.
Tôn đại nhân an vị ở đối diện, vẻ mặt cung kính.
- Đợi đưa các ngươi rời khỏi mười dặm bên ngoài Huyền Kinh thì đã an toàn rồi. Ta cũng phải quay về, dù sao khách khanh Kim Linh có lệ bất thành văn, nếu không có lệnh đặc thù của hoàng tộc, bọn họ bình thường sẽ không rời khỏi quá mười dặm ngoài Huyền Kinh.
Liễu Minh ngón tay khẽ động gõ lên lân phiến màu xanh, đồng thời nhìn Tôn đại nhân nói ra.
- Tại hạ cũng nghe nói qua tin đồn này, thật sự cũng nhờ có ân cứu mạng của tiên sư, nếu không một nhà của Tôn mỗ không biết có kết cục gì.
Tôn đại nhân nghe vậy tràn ngập cảm kích nói ra.
- Không có gì, ta chỉ làm giao dịch với ngươi thôi, nhưng ngươi có thật cao chạy xa bay hay không còn phải qua một cửa nữa.
Liễu Minh lại thở dài một hơi nói ra.
- Tiên sư nói lời này có ý gì?
Tôn đại nhân nghe xong lời này tự nhiên cả kinh.
- Có người theo xe ngựa của chúng ta khi rời Huyền Kinh, vẫn đi theo chúng ta trên không trung. Ta không có đoán sai thì hắn là cường giả khách khanh Kim Linh.
Liễu Minh thần sắc không biến đổi gì.
- Vậy làm sao cho phải đây?
Tôn đại nhân nghe vậy sắc mặt đại biến.
- Yên tâm, ta đã nói sẽ bảo vệ các ngươi an toàn rời khỏi Huyền Kinh, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Chỉ cần đuổi người đi là vô sự.
Liễu Minh từ chối cho ý kiến nói ra, thân hình khẽ động, hắn nhảy ra ngoài xe, sau đó hắc khí hiện ra dưới chân, hắn lại bay lên không trung.
Một lát sau Liễu Minh lơ lửng trên không trung trăm trượng, đối diện chính là một gã đại hán tóc xanh tím lạnh lùng nhìn qua hắn.