CỨU VIỆN GẤP
“Còn về phần nhân bánh, lúc trước tôi đã hỏi qua mấy fan hâm mộ lớn của thằng bé rồi, có thích hương vị mới cải
tiến này của chúng ta không, họ 3đều nói là thích.
Mọi người cho rằng những cô gái đó thực sự thích bánh trung thu của chúng ta sao? Bánh của những xưởng sản
xuất chuyê1n nghiệp ngoài kia ngon hơn của chúng ta, nhưng tại sao lượng tiêu thụ của họ lại không thể bằng được
chúng ta chứ?
Đó là bởi vì thứ mà9 người hâm mộ ăn không phải là bánh trung thu, mà là cảm xúc.
Đừng nói đến việc bây giờ
nhân bánh chỉ kém hơn trước đây một chút, cho dù là kém3 hơn nữa thì lượng tiêu thụ của chúng ta cũng sẽ càng
ngày càng cao.”
Những quản lý cấp cao của công ty không tiện nói gì về sự hoang t8ưởng của bà Tần nữa.
Suy cho cùng đây cũng là
doanh nghiệp gia đình, suy cho cùng sau khi cấp vốn rồi cho vay thì mọi người đều lãi chứ không lỗ.
Sau khi trở về từ nhà họ Cảnh, ông Cảnh và bà Cảnh lại gọi điện tới, Cảnh Thiên đã từ chối trả lời.
Trong nhà họ Chiến, cô sẽ ngồi tu luyện, nâng cao bản thân.
Hoặc là lấy số tiền dư ra để mua các loại thuốc mà cô
cần, buổi tối sau khi khiến Chiến Lê Xuyên ngất đi, cô sẽ lặng lẽ giúp anh làm trị liệu phục hồi trước phẫu thuật.
Tuy nhiên, trong quá trình vật lý trị liệu, Cảnh Thiên phát hiện cơ thể của Chiến Lệ Xuyên rất kỳ lạ.
Bởi vì hệ tuần
hoàn của anh khác với người bình thường.
Cô trị liệu cho Chiến Lê Xuyên theo hệ tuần hoàn của người bình thường, kết quả dẫn đến việc nội tạng của anh có
hiện tượng suy kiệt.
Nhưng cô không biết hệ tuần hoàn trước đây của anh như thế nào, khiến cô gặp phải khó khăn
trong quá trình điều trị.
Chỉ khi các cơ quan nội tạng của Chiến Lệ Xuyên bắt đầu suy kiệt, cô mới lại chữa trị cho anh một lần nữa.
Khi các
cơ quan nội tạng được điều chỉnh về chỉ số bình thường, cô mới biết được tốc độ của hệ tuần hoàn bên trong cơ thể
đối phương rốt cuộc vượt xa người thường đến mức nào.
Để đối phó với việc Chiến Lệ Xuyên có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, mấy ngày nay cô đều đi mua thuốc bên ngoài.
Mỗi lần ra ngoài mua thuốc đều mua hàng xe, nhưng khi về đến nhà lại tay không, chẳng cầm theo thứ gì.
Về lý do thì…
Bởi vì từ nhỏ cô đã có một không gian, trong không gian chỉ có linh tuyền cùng một quyển sách y học cổ.
Có điều
linh tuyến này giống như một con Thao Thiết vậy, nó chuyên ăn những dược liệu quý giá, không ăn dược liệu thì sẽ
cạn kiệt
Khi còn nhỏ, linh tuyên trong không gian của cô cạn kiệt rất nhiều lần, thậm chí còn mọc cỏ.
Bây giờ cô đã sống lại
rồi, hẳn là linh tuyền này được kết nối với linh hồn của cô, cho nên cũng cùng cô chuyển vào trong cơ thể của Cảnh
Thiên.
Mấy ngày trước hơi nghèo, không cung cấp cho linh tuyền, linh tuyền lập tức khô cạn dần.
Cho đến khi cô bỏ rất
nhiều loại thuốc vào trong, mắt linh tuyền mới bắt đầu chảy nước.
Nhưng nước tuôn ra giống như trẻ con đi tè vậy, đặt một cái muối vào cũng có thể chạm tới đáy.
Mấy ngày trước
Chiến Lệ Xuyên đưa tiền, cô lập tức đặt mua rất nhiều dược liệu tốt hơn từ khắp nơi trong thành phố.
Tuy rằng dược liệu giống như muối bỏ biển, nhưng nước suối phun ra từ mắt linh tuyền đã lập tức tăng lên.
Nhờ sự giúp đỡ của linh tuyền, Cảnh Thiên cảm thấy thực lực của mình đang hồi phục nhanh hơn rồi.
Cô vừa mua được dược liệu từ một hiệu thuốc và đang trên đường trở về nhà họ Chiến, đột nhiên chuông cảnh báo của điện thoại reo.
Cảnh Thiên mở điện thoại ra để kiểm tra, chấm đỏ bên trong cách cô chưa đầy 20km đang di chuyển rất nhanh.
Đây là con chip mà cô đã cấy cho một số cấp dưới trung thành khi cô nghiên cứu thiết bị.
Một khi họ gặp nguy hiểm, nhấn vào cánh tay, con chip sẽ tự động cảnh báo.
Ánh mắt Cảnh Thiên co lại, cô lái xe phóng nhanh về phía Hồng Lục.