Ngày mới bắt đầu.
Ngay cả người ngốc nghếch đến đâu cũng cảm giác được Kỉ Dĩ Ninh đang
thay đổi, thực rõ ràng, cô vui vẻ hơn và cũng có dũng khí hơn trước.
Về phần nguyên nhân ư, chúng ta phải mượn câu văn của Quỳnh Dao để
tổng kết mới được: Đường Dịch khổ sở dùng tâm sức nói ra một câu kinh
người ‘Anh yêu em’, làm cho tính văn nghệ trong nội tâm Kỉ Dĩ Ninh kích
động không thôi.
Đương nhiên, Kỉ Dĩ Ninh có kích động đến mấy cũng vẫn là Kỉ Dĩ Ninh
trước đây thôi, phương thức biểu đạt vĩnh viễn mang tính hàm súc, nhiều
nhất cũng chỉ cười đến sáng lạn một chút, ánh mắt sáng hơn một chút, còn về chuyện kiểu như: ‘Khi ông xã mới về nhà đã chạy vội ra ngọt ngào gọi một tiếng: Ông xã ~ nhớ anh chết đi được ấy……’ đó, thì có chờ một trăm
năm nữa cũng đừng mong nhìn thấy trên người Kỉ Dĩ Ninh.
Nhưng đối với cuộc sống như thế, Đường Dịch cũng thấy thực vừa lòng
rồi. Vì thế cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, Đường Dịch cùng lúc gia tăng củng cố các trạng thái tâm lý tốt cho Kỉ Dĩ Ninh, về phương diện khác
anh không tiếc tất cả thủ đoạn đe dọa uy hiếp bác sĩ Thiệu kia, bảo đảm
phải dùng mọi cách và trong thời gian ngắn nhất có thể kích thích tiềm
năng y học của anh ta.
Gần đây Kỉ Dĩ Ninh càng ngày càng quấn lấy Đường Dịch nhiều hơn, cũng càng ngày càng không muốn rời khỏi Đường Dịch, kèm theo đó là sự lo
lắng cho anh càng ngày càng gia tăng. Kỉ Dĩ Ninh không ôm ấp tình cảm võ hiệp như Tô Tiểu Miêu, không có kiểu tinh thần đặc chủng như Tô Tiểu
Miêu thế này ‘Oa! Được đi dưới trời mưa cùng Đường Kính quả thực là lãng mạn chết đi á!’, vừa nghĩ đến cuộc sống của Đường Dịch luôn nguy hiểm
như vậy, tinh thần văn nghệ của Kỉ Dĩ Ninh lại trỗi dậy, bên ngoài thì
vẫn tỏ vẻ như bình thường, nhưng ban đêm lại cất đi thứ đang giấu trong
áo anh đó.
Cô đang lo lắng cái gì, Đường Dịch đương nhiên biết. Đường Dịch là
một người thông minh, hơn nữa anh làm sao có thể để Kỉ Dĩ Ninh ngày nào
cũng lo lắng đề phòng vì mình được, tuy rằng anh không nói, nhưng những
người làm việc ở Đường gia chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện, Đường
Dịch đã bắt đầu giới hạn công việc của mình, hoạt động tài chính cũng
không đa dạng như trước, không làm nhiều chuyện nguy hiểm nữa.
Những người có ‘Chú ý một chút’ này, hiển nhiên bao gồm cả Đường Thần Duệ.
Đường Dịch là tiền a…… Đối với ngân hàng đầu tư mà nói thì nó có sức cám dỗ lắm đó!
Đường Thần Duệ không biết Đường Dịch có vốn lưu động bao nhiêu, nhưng bạn Đường làm ra một phân tích hiển nhiên, cụ thể như sau: Thế này nhé, Hoa Kỳ làm thế nào mới có thể trở thành một siêu cường quốc? Bằng cách
bán vũ khí trong thế chiến thứ hai! Đường gia kinh doanh chủ yếu là cái
gì? Vũ khí! Vì vậy, Thực lực của Đường Dịch tương đương với một Hoa Kỳ
nhỏ!
Cho nên tối nay, Đường Dịch không thể về nhà, công việc của anh có
hoạt động, đó chính là việc đàm phán bàn bạc với ngân hàng đầu tư.
Ngân hàng đầu từ này, đương nhiên chính là Đường Thịnh trong tay
Đường Thần Duệ rồi. Đường Thần Duệ rơi vào tình thế bắt buộc với Đường
Dịch, thế nên mỗi khi Khiêm Nhân nhìn thấy biểu tình của Đường Thần Duệ
đang nhìn chằm chằm vào Đường Dịch, anh đều thấy sợ hãi. Khiêm Nhân luôn bái phục sát đất với bạn Đường này: Rất mạnh mẽ, thật sự có người đàn
ông dám công khai bày ra ánh mắt thèm nhỏ dãi với Đường Dịch sao……
Ăn xong cơm chiều, hai người đàn ông đi vào khách sạn, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Đường Thần Duệ thẳng thắn:“Đứng trên lập trường của Đường Thịnh, nếu
có sự đầu tư của anh, thì thật không còn gì tốt hơn, về vấn đề khác……”
Đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên thấy Đường Dịch không thèm nói một câu nào đã bỏ mặc anh, một mình đi thẳng về phía bên trái.
Bên trái hành lang khách sạn, thân ảnh cô đơn của Kỉ Dĩ Ninh đã tiến vào tầm mắt mọi người.
“……”
Trong lòng bạn Đường thật là buồn bực, xoay người liền hỏi Khiêm
Nhân:“Khi nào thì anh ta có loại tật xấu này thế??” Đang nói được một
nửa chuyện làm ăn mà còn bỏ lại anh để đi tán gái!
Khiêm Nhân tất nhiên không dám dũng mãnh giống Đường Thần Duệ rồi,
không dám nói trắng ra mà chỉ giải thích ‘Anh ấy cũng chỉ để ý một cô
gái thôi mà’, cuối cùng Khiêm Nhân cúi đầu cười cười không nói chuyện.
Kỉ Dĩ Ninh mặc một chiếc váy mùa xuân màu xanh nhạt, sạch sẽ thuần
túy, cô rất ít khi bất ngờ chạy tới khách sạn tìm anh, thế nên tối nay
khi Đường Dịch nhìn thấy cô thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Sao em lại tới đây?”
“Vâng, em có chuyện này muốn nói với anh, cho nên đã tới rồi……”
Đường Dịch vội vàng cởi áo khoác âu phục mặc lên người cô,“Ai đưa em
tới?” Đã trễ thế này, lái xe trong nhà không nhắc cô ấy mặc thêm quần áo sao!
Ngoài ý muốn, Kỉ Dĩ Ninh nói cho anh:“Bác sĩ Thiệu đưa em tới.” Chỉa
chỉa vào một bên của khu nghỉ ngơi trong khách sạn, quả nhiên nhìn thấy
Thiệu Kì Hiên đang nâng tách cà phê lên chào anh.
Đường Dịch nghĩ nghĩ, hỏi:“Em đến bệnh viện à? Trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu, không nói chuyện.
Trốn vào trong lòng anh, nói khẽ với anh vài lời.
Đường Dịch cứng người trong vài giây.
Sau đó bỗng nhiên nhấc cô lên, xoay một vòng, tươi cười tràn đầy.
Dĩ Ninh bị động tác nhiệt tình của anh làm cho sợ hãi kêu lên một
tiếng, nắm lấy bả vai anh đỏ mặt nói:“Có người đang nhìn đó – -”
“……”
Trong số những người đang trực tiếp nhìn vào hình ảnh đó, đương nhiên bao gồm cả bạn Đường Thần Duệ đang nhàn nhã kia rồi.
Bạn Đường nhìn biểu hiện của người kia một lúc rồi sờ sờ cằm nghĩ
nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, xoay người nói với Khiêm Nhân:“Chúc mừng,
Đường gia nhà các anh sắp có thêm tiểu thiếu gia rồi nhé ……”
“Hả?” Khiêm Nhân gãi đầu:“Sao anh biết?”
Bạn Đường chỉa chỉa vào Đường Dịch cách đó không xa,“Anh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta kia kìa, rõ ràng chính là tập hợp tất cả biểu
hiện của chứng sắp được làm bố đó……”
“……”
Khiêm Nhân ngỡ ngàng, không thể không kinh sợ người đàn ông trước mặt:“Thần thiếu gia anh thật sự là quá cường đại……”
Đúng vậy, Kỉ Dĩ Ninh mang thai.
Buổi chiều sau khi kiểm tra xác nhận ở bệnh viện, Kỉ Dĩ Ninh đã rất
vui mừng ôm Thiệu Kì Hiên mà khóc, bác sĩ Thiệu thấy cái mũi cay cay bất ngờ nước mắt cũng ào ào tuôn ra. Người này thì nghĩ, T_T tôi rốt cục
cũng có con với Đường Dịch; Người kia thì nghĩ, hu hu rốt cục thì tôi
cũng giữ được cái mạng nhỏ của mình khỏi bàn tay của Đường Dịch rồi……
Sau khi nghe được tin tức này, cái gì Đường Dịch cũng không muốn, bỏ
lại mấy người phía sau, bế Kỉ Dĩ Ninh lên rồi đi vào thang máy, đi lên
một phòng trong khách sạn.
Vào phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, Đường Dịch ngồi ở mép giường, nắm lấy tay cô.
“Mang thai có thể rất vất vả, nếu em không thoải mái thì nhất định
phải nói cho anh biết đó, không được phép gạt anh để một mình tiếp tục
gánh vác.”
Mặt Kỉ Dĩ Ninh đỏ lên,“Anh không lo lắng cho cục cưng sao……”
“Lo lắng.” Anh cười với cô:“Nhưng trước khi lo lắng cho con, đầu tiên anh phải bảo đảm em hoàn hảo nguyên vẹn đã.”
Tựa như anh đã từng nói với cô, dù là những người anh đã gặp trước
đây, hay có thể gặp trong tương lai, đều không ai có thể so sánh với cô. Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng nhất, Kỉ Dĩ Ninh chính là người quan trọng nhất trong lòng Đường Dịch.
Mắt Dĩ Ninh bỗng nhiên đau xót.
Vốn tưởng rằng cuộc đời này của cô kể từ khi gia tộc suy vong sẽ
không còn thấy ánh sáng nữa, vốn tưởng rằng ấm áp cả đời này cô có được
cùng lắm cũng chỉ là nhiệt độ cơ thể của chính mình mà thôi, nhưng không ngờ rằng mình còn có thể gặp được anh, anh đem cô đặt trong lòng bàn
tay và yêu thương cô đến thế.
“Sao?” Đường Dịch cười vuốt ve mặt cô:“Sao lại khóc thế?”
“Nếu em không thể giữ đứa bé này……” Sẽ làm anh ấy thất vọng ư?
Đường Dịch che môi cô.
“Dĩ Ninh, chúng ta sẽ không, chúng ta có thể đi từng bước một, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, chúng ta cũng không hối hận.”
Trước tình cảm thẳng thắn thành khẩn của anh, cô được an ủi. Chỉ có thể ôm lấy anh, từ nay về sau sẽ giao mình cho anh.
……
Người ta hay nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, phụ nữ khi mang thai càng thấy rõ ràng.
Điển hình chính là Tô Tiểu Miêu tiểu thư, ba giờ sáng bỗng nhiên tỉnh lại muốn nghe kể chuyện kháng chiến ngày trước, nửa đêm không ngủ được
bỗng nhiên tỉnh dậy lại còn muốn ăn ô mai dứa và bánh ngọt, sáng sớm mới sáu giờ đã đứng dậy muốn đi vẽ tranh, nếu Đường Kính không đồng ý, cô
liền ôm cái bụng nhỏ ra sức kêu đau a đau quá a, Đường Kính thật hết
cách với cô, chỉ có thể đi theo cô. Tiểu Miêu còn yêu cầu nhiều hơn, ba
giờ sáng nhất định phải là Đường Kính kể chuyện cô mới nghe, nửa đêm,
bánh ngọt hoa quả nhất định phải là Đường Kính tự tay làm cô mới ăn,
sáng sớm nhất định phải là Đường Kính đi cùng cô mới không đau bụng.
Cứ như vậy, ở nhà Tiểu Miêu vui vẻ quấn lấy Đường Kính, ở công ty thì mọi người cứ tìm Đường tiên sinh, khiến cho Đường Kính rơi vào tình
trạng kiệt sức, mới có ba tháng, bụng của Tiểu Miêu còn chưa thấy to ra
chút nào mà Đường Kính đã gầy đi mất 10 kg rồi.
Tô tiểu thư có thù tất báo đứng sau lưng anh cười đến mức nổi lên
từng trận gió lạnh: Đường Kính chết tiệt, ai bảo anh lần trước dám hung
dữ với tôi! Ai bảo anh lần trước làm tôi khóc! Lão tử lớn như vậy mà còn chưa bị ai bắt nạt đâu nhé, mười tháng này tôi mà không chỉnh anh thì
tôi không tên là Tô Tiểu Miêu!
Căn cứ vào sự đối lập này, hạnh phúc của Đường Dịch chính là cấp lũy thừa so với Đường Kính, quả thực là nhất đẳng nhất cao.
Mang thai ba tháng, ngoài thời gian bị những triệu chứng mang thai
thường gặp ra, Kỉ Dĩ Ninh không có biểu hiện khác thường nào, nhưng thật ra sau khi Đường Dịch thấy bệnh trạng của Tô Tiểu Miêu, nghĩ rằng sao
mình có thể bạc đãi Dĩ Ninh thế nhỉ, vậy là tâm huyết dâng trào tối nào
cũng ôm cô hỏi:“Em có muốn nghe chuyện kháng chiến trước đây không?”
Sau khi Kỉ Dĩ Ninh ‘……’ vài phút, mồ hôi chảy ròng ròng, xoay người
sờ sờ lên trán của Đường Dịch, nhỏ giọng hỏi:“…… Anh phát sốt à?”
“……”
Đầu óc anh chắc bị cháy hỏng mất rồi, thật sự đi học Tô Tiểu Miêu =
=, vậy sao không ngẫm lại xem = Kỉ Dĩ Ninh là loại người nào, lịch sử
Trung Quốc và thế giới đều đọc làu làu nhé.
Sau khi mang thai, thay đổi duy nhất của Kỉ Dĩ Ninh là, thích Đường
Dịch cùng cô đi ra ngoài. Đến hiệu sách, mua đủ loại sách báo dành cho
những người sắp làm mẹ; Đến cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ, mua các loại
quần áo trẻ con và nhiều đồ chơi nhỏ. Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm tình
của Đường Dịch đương nhiên cũng lũy thừa theo đường UP(tâm tình tăng vọt ^^), ham muốn mua sắm ngày càng trỗi dậy, Kỉ Dĩ Ninh thì xem xem chọn chọn,
Đường Dịch thì trả tiền, cũng không xem hạ giá, thế nên ông chủ cửa hàng bán đồ của trẻ đó cứ nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh là lại cười đến sáng lạn.
Tâm trạng của phụ nữ, ở nhà đọc sách nhiều khó tránh khỏi nhàm chán.
Thế nên Đường Dịch chọn thời gian, những lúc thích hợp sẽ đưa Kỉ Dĩ Ninh đến tiệc tụ hội tư nhân, để cô thư giãn một chút.
“Trước khi đến tiệc tụ hội thì nên đưa cô ấy đi mua lễ phục hay cái
gì đó, phụ nữ mà, mua sắm luôn luôn khiến họ vui vẻ hạnh phúc ~”
Sau khi kết thúc buổi đàm phám hợp tác cùng Đường Dịch, đi ra phòng
họp bỗng Đường Thần Duệ nói ra một câu như vậy, Đường Dịch ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế chạng vạng anh đón Kỉ Dĩ Ninh, sau đó thuận đường mua quần áo cho cô tham gia bữa tiệc vào buổi tối.
Kỉ Dĩ Ninh vốn cảm thấy lễ phục trong nhà cô đã có nhiều lắm rồi,
không cần thiết phải mua nữa, nhưng cô lại nghĩ, những người tham gia
buổi tụ hội này đều là bạn bè của Đường Dịch, quần áo mới một chút có lẽ cũng thể hiện sự lễ phép lịch sự, vì thế Dĩ Ninh liền theo ý anh.
Chọn một chiếc váy màu vàng, Đường Dịch đưa cho cô, mỉm cười sờ lên mặt cô,“Đi vào thử xem.”
Kỉ Dĩ Ninh gật gật đầu, đi cùng mấy cô gái ở cửa hàng vào phòng thay đồ.
Bởi vì từ lúc mang thai tới giờ cũng không chính thức ra ngoài, cho
nên đã lâu rồi cô không mặc lễ phục, lúc đi ra khỏi phòng thay đồ Kỉ Dĩ
Ninh có chút ngại ngùng, không tự tin giương mắt nhìn Đường Dịch.
Quản lý và các nữ nhân viên ở cửa hàng đều hết lời tán thưởng:“Ai nha Dịch thiếu gia quả nhiên có mắt chọn đồ nhé ~”
Đường Dịch đang đút tay vào túi quần nhàn nhã chọn đồ trang sức, nghe tiếng nói liền quay đầu lại, thấy được thân ảnh của Kỉ Dĩ Ninh. Đường
Dịch nhìn không chuyển mắt trong chốc lát, dục hỏa trong nháy mắt cũng
chầm chậm bốc lên.
Giọng của Triệu Trung Tường trong [ thế giới động vật ] trăm năm
không đổi nói với bạn xem truyền hình:“Mùa xuân đến rồi, thời kì động
vật động dục cũng đến……”
Đường Dịch hiển nhiên chính là một trong số các loài động vật đó.
Nhìn Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch chỉ cảm thấy cổ họng mình ngày càng khô nóng.
Cố gắng đuổi đi sự thất lễ của nửa người dưới, Đường Dịch vội vàng ho một tiếng thu hồi tất cả những ảo tưởng hoa mỹ không nên có, tận lực
làm ra vẻ không có chuyện gì mà đi đến đó.
Kỉ Dĩ Ninh có chút ngượng ngùng:“Nhìn có được không?” Tuy rằng mới
mang thai ba tháng bụng còn chưa có biến hóa rõ ràng, nhưng tác dụng tâm lý khiến cô luôn cảm giác mình béo lên không ít.
“Rất đẹp.”
Giọng của Đường Dịch rõ ràng là đang mất tiếng, nâng tay sửa lại một chút chỗ thắt lưng cho cô.
Kỉ Dĩ Ninh hồn nhiên không biết người đàn ông bên cạnh này đã bắt đầu báo động nguy hiểm, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bỗng
nhiên để sát vào bên tai anh thấp giọng nói:“Chiếc váy này rất đắt đó
nhé……”
Bàn tay đang sửa sang lại bên hông cô của Đường Dịch bỗng chốc đông cứng.
Trong lòng đang tức cái tên lắm chuyện kia.
Đường Thần Duệ chết tiệt!
Đầu óc anh chắc là hỏng rồi thì mới tin lời tên kia đưa Kỉ Dĩ Ninh đi mua lễ phục!
Kỉ Dĩ Ninh không biết, từ khi mang thai, cô ngày càng đầy đặn hơn
trước kia, sau khi mặc lễ phục vào hậu quả không chỉ là khiêu khích thôi đâu, mà vừa rồi khi cô ghé sát vào tai anh nói, hơi thở tỏa ra gần gũi
như vậy, mang theo mùi hương của riêng cô, thật sự là rất trêu chọc làm
rối loạn đầu óc của bạn Đường rồi.
Đàn ông là sinh vật dễ xúc động mà……
Đường Dịch bỗng cầm tay cô.
“Đi theo anh.”
Quăng tấm thẻ trả tiền ở quầy, cũng không quan tâm đến tiền thừa, cứ nắm Kỉ Dĩ Ninh mà đi ra ngoài.
“Này –?”
Kỉ Dĩ Ninh bị anh nắm tay kéo đi, cuối cùng bị anh bế vào trong xe,
ngồi vào xe, anh bấm khóa trung tâm, khóa toàn bộ chiếc xe, bên trong xe nhất thời trở thành không gian kín mít mà người bên ngoài không thể
nhìn vào được.
Đường Dịch bế cô ngồi lên đùi mình, nâng tay vuốt phẳng môi cô, giọng nói khàn khàn.
“Em có biết…… Anh nhịn bao lâu rồi không……?”
Ba tháng, thật sự lâu lắm rồi.
Luôn nói rằng tay phải và người anh em nhỏ của đàn ông chính là anh
em tốt thân mật khăng khít, nhưng vị Đường Dịch thiếu gia của chúng ta
này từ khi sinh ra đã không cần phiền nhiều gì đến tay phải của mình,
khi anh độc thân lại không thiếu phụ nữ, sau khi lấy Kỉ Dĩ Ninh theo cá
tính của mình buổi tối anh vẫn như cá gặp nước, mãi đến ba tháng trước,
khi biết Kỉ Dĩ Ninh mang thai, Đường Dịch mới bắt đầu rơi vào những ngày gian khổ.
Thử nghĩ xem cảnh tượng mỗi đêm gian nan thế nào nhé, Kỉ Dĩ Ninh mặc
váy ngủ mỏng manh dựa vào lòng anh nói lời nhỏ nhẹ, khi tính văn nghệ
nổi lên liền ôm anh nói ‘Đường Dịch em rất nhớ anh’, đối với một người
đàn ông thân thể khỏe mạnh tính công năng tốt mà nói thì đó là trận
khiêu chiến lớn cỡ nào chứ! Thế mà anh chỉ có thể lăn qua lộn lại dựa
vào tưởng tượng mà giải quyết, mặc dù trong tưởng tượng cũng đã giỡ đủ
thủ đoạn rồi, nghĩ Kỉ Dĩ Ninh thành nàng tiên cá bơi đến chỗ mình, nhưng những chuyện đó chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, chính vì thế mà
ngược lại càng thèm khát hơn, anh cũng không phải cậu bé ba tuổi, chỉ
trông cậy vào tưởng tượng thì có tác dụng quỷ gì chứ!
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục hiểu được anh muốn làm gì.
Hô hấp lập tức rối loạn, nhưng không biết tại sao, tại sao mình lại không thể nói nổi một câu ‘Không thể’.
Kỳ thật cô cũng rất muốn anh ……
Muốn cùng anh có sự tiếp xúc thân mật nhất, giống như chỉ có như vậy
mới có thể xác định anh chỉ là của mình cô, trong chuyện tình cảm phụ nữ luôn có lòng tham mà, lời này không giả, đối với Đường Dịch, cô cũng có lòng tham rất lớn, muốn xác định sự tồn tại của anh từng giây từng
phút.
Đường Dịch hôn xuống xương quai xanh của cô, cho cô một cơ hội chạy trốn cuối cùng.
“Bây giờ em còn có thể từ chối anh……”
Cô nâng tay vòng lên cổ anh, lắc lắc đầu, cúi đầu nói:“Anh phải nhẹ nhàng một chút……”
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
Có thể, anh nhất định có thể thực nhẹ nhàng với cô.
Giữa lúc ở trong xe hai người đang dần dần tiến tới triền miên, điện thoại di động của Đường Dịch bỗng nhiên vang lên.
Tên đã trên dây, Đường Dịch làm sao còn quản được chuyện đó chứ, nó muốn kêu thì cứ kêu đi, làm, không tiếp.
Điện thoại tự động chuyển sang hộp thư thoại, giọng của Thiệu Kì Hiên đột nhiên cất lên:“Đường Dịch! Tôi nhắc nhở anh một lần nữa! Trong khi
Kỉ Dĩ Ninh mang thai trăm ngàn lần anh không thể làm cái chuyện kia với
cô ấy! Thân thể cô ấy quá yếu! Lặp lại một lần! Thân thể cô ấy quá yếu!
Tôi là bác sĩ tôi sẽ không lừa anh! Anh nhất định phải nghe lời tôi! Vì
đứa bé! Anh phải kiên trì nhẫn nhịn! Lặp lại một lần! Anh phải kiên trì
nhẫn nhịn!”
Đường Dịch:“……”
Bác sĩ cũng đã cảnh cáo anh như vậy rồi, anh còn có thể nói cái gì
đây? Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh đứa bé vĩnh viễn giữ vị trí thứ nhất, về phần dục vọng của mình này, vẫn phải tự giải quyết thôi ……
Đường Dịch không biết, ngay khi anh đang nhịn đau dừng lại, thì cách ngàn mét có hai kẻ xấu xa đang vui mừng khôn xiết.
Bác sĩ Thiệu chống nạnh cười ha ha:“Lão tử bị anh ta đe dọa lâu như
vậy, cuối cùng cũng dọa anh ta được một trận rồi, phải để anh ta nghẹn
chừng mười tháng mới được!” Xoay người, đối mặt với một người đàn ông,
bác sĩ Thiệu cảm động nước mắt ào ào:“Thần Thần à, cũng là do anh tốt!
Dạy tôi biện pháp dễ làm này, xuất ra khí thế của bác sĩ để dọa Đường
Dịch……”
“Không phải khách sáo đâu.” Bạn Đường cười thật vui vẻ lương thiện:“Giúp người làm niềm vui mà……”
Bác sĩ Thiệu ngây thơ không biết sự thật chính là người đàn ông trước mắt này đã nói ra câu đẩy mình vào hố lửa, mà cứ tiếp tục cảm động ào
ào: Nhìn xem, Thần Thần của chúng ta đó, thật là một đồng chí tốt, thật
là một chiến hữu tốt, lương thiện nhé!
Không biết rằng chỉ xoay người một cái, vẻ tao nhã trên mặt bạn Đường đã biến thành âm u: Đường Dịch, ai bảo anh đang bàn chuyện công việc
được một nửa lại chay đi tán gái chứ! Mười tháng nhé, tôi không tin anh
sẽ không bị nghẹn chết……