Bùi Sâm La cười cười nói: “Anh họ à, nếu đã đến đây rồi thì cứ nghỉ ngơi trước vài ngày đã. Có một số việc không thể gấp gáp được.”
Lý Thành Đức hơi do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Sâm La, cậu có biết mục đích tôi đến đây là gì không? Nếu thất bại thì hai ta sẽ gặp rắc rối to đấy.”
Bùi Sâm La mỉm cười: “Đó là lẽ đương nhiên, nếu đã như vậy thì hôm nay tôi sẽ kêu người đưa thiệp mời đến cho nhà họ Hạ.” “Được.” “Bùi Sâm La lại mỉm cười nói tiếp: “Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, mọi việc xong xuôi chỉ chờ anh ra mặt nữa thôi là ok.”
Lý Thành Đức không nói gì nữa, còn đám người vây quanh anh ta đều cúi đầu phục tùng với vẻ mặt kiên định như quyết tâm giữ vững lập trường không bao giờ thay đổi.
Lý Thành Đức là một nhân vật có thế lực và tiếng tăm vô cùng lớn mạnh, chính bản thân anh ta cũng biết nếu nhiệm vụ lần này bị thất bại thì kết cục của anh ta sẽ rất bị thảm.
Tại nhà họ Hạ ở bên hồ Vạn Cửu của Dương Thành.
Vốn dĩ nhà họ Hạ không phải là người dân bản xứ Dương Thànhmà họ đến từ Yên Kinh. Sau này Hạ Trung Hưng trở thành một người có tay nghề nổi tiếng Đà Nẵng nên cả dòng họ mới chuyển đến Dương Thành.
Có điều Hạ Trung Hưng là một người khiêm tốn nhún nhường nên nhà họ Hạ ở Đà Nẵng cũng không có tiếng tăm gì lắm.
Thế mà hôm nay ở trong sân nhà họ Hạ bình thường luôn luôn thanh tịnh lại có đông người tụ tập với vẻ mặt hết sức khó coi.
Hạ Trung Hưng cầm thiệp mời màu đỏ hé mở ra xem rồi khẽ nhíu mày nói: “Đây là tấm thiệp thứ năm họ gửi tới cho chúng ta trong tháng này rồi. Lần này là Lý Thành Đức ở Cảng Thành đích thân mời.” Mọi người nghe nói vậy thì thở dài thườn thượt.
Lúc này Hạ Chí Cường là con trai cả của Hạ Trung Hưng và cũng là bác cả của Hạ Vân trầm giọng nói: “Ba à, thân phận của bốn người trước đây vốn dĩ không đủ cao nên họ không có tư cách để mời chúng ta. Chúng ta từ chối họ cũng là điều bình thường. Nhưng Lý Thành Đức được gọi là Thế tử Đức, chính là người kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lý ở Cảng Thành đó. Nếu ngay cả cậu ta mà chúng ta cũng từ chối thì nhà họ Hạ sẽ đắc tội với nhiều người ở Đà Nẵng lắm.”
Hạ Trung Hưng trầm ngâm một lát rồi nói: “Được nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đi gặp mặt bọn họ một lần. Còn việc có thành hay không thì phải xem duyên phận của bọn họ rồi.”
Trong mấy ngày qua, nhà họ Hạ ở Đà Nẵng đã nhận được mấy tấm thiệp mời như thế rồi.
Bây giờ ở Đà Nẵng chỉ còn tồn tại năm dòng họ có tiếng là danh giá nhất vùng mà thôi. Ngoại trừ dòng họ Nạp không có động tĩnh gì thì bốn dòng họ còn lại đều do chính ông chủ của dòng họ tự tay viết thư cầu thân với Hạ Vân. Thậm chí bây giờ cả nhà họ Lý ở Cảng Thành cũng đều đến đây.
Cho dù người của nhà họ Hạ không phải là kẻ kiêu căng tự mãn nhưng họ cũng cảm thấy rất tự hào và đắc ý lắm.
Bất luận Hạ Vân lựa chọn làm đám hỏi với người nào đi chăng nữa thì đó vẫn sẽ là nền móng vững chắc cho nhà họ Hạ ở Đà Nẵng này. Dù sao nhà họ Hạ cũng là dòng họ ngoại lai rồi, bọn họ mới ở Đà Nẵng làm ăn chưa đến mười năm nên nếu không có hậu thuẫn vững chắc từ bên ngoài thì khó mà đứng vững được.
Cho dù Hạ Trung Hưng cũng là một người tài giỏi Đà Nẵng nhưng có một số chuyện sẽ không tới lượt ông ta quyết định đâu. Bởi vậy nhà họ Hạ ở Đà Nẵng muốn đứng vững được thì phải xem lại thực lực của họ đã.
Mà lúc này đây lại có nhiều người thừa kế của các gia đình quyền quý đến cầu hôn Hạ Vân như vậy thì Hạ Trung Hưng thân là người chủ trụ cột của dòng họ Hạ cũng muốn giành lấy một cơ hội.
Mặc dù Hạ Trung Hưng cũng quen biết với Bùi Nguyên Minh nhưng lúc trước ông ta đã hỏi anh rồi và biết được Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân chỉ là tình cảm cấp trên cấp dưới chứ không phải là tình cảm nam nữ. Nếu đã như vậy thì việc ông lo lắng cho hôn nhân của cháu gái sẽ có ảnh hưởng đến thế lực của cả dòng họ cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Ngay lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi thì cánh cửa của căn phòng được mở ra. Tiếng bước chân trên đôi giày cao gót vọng đến khiến mọi người quay lại nhìn thì thấy Hạ Vân xinh đẹp mỹ miều đang đi tới. Mặc dù mọi ngày đã quen nhìn thấy Hạ Vân rồi nhưng hôm nay cô ta lại trang điểm lộng lẫy như vậy khiến mọi người vẫn nín thở hồi hộp dõi theo từng bước chân của cô ta.