Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng mềm lòng mà gật đầu đồng ý. Nghe thấy vậy thì đám người Uông Chí Dĩnh cảm tạ không ngớt rồi cúi mình khép nép mà rời khỏi đó.
Lập tức bên phía công trường đã gọi điện thoại đến báo là có rất nhiều nguyên vật liệu đã được đưa đến nên hạng mục bị đình công nhiều ngày cũng đã được bắt đầu làm trở lại.
Mặc dù trong lòng Trịnh Tuyết Dương còn nhiều nghi hoặc nhưng giờ đây cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tại tập đoàn Thiện Nhân.
Bùi Nguyên Minh đang ngồi ở chiếc ghế dành cho chủ tịch nhìn chăm chú hai tấm hình để trên bàn. Tấm hình thứ nhất có vẻ rõ ràng hơn, thấy bên trong đó là Bùi Hạo Nhiên và Bùi Sâm La đang đứng trên bãi biển như đang đợi người nào đó. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cánh tay trái của Bùi Hạo Nhiên đã bị gãy, chắc chắn là do chuyện hôm qua rồi.
Còn tấm hình thứ hai thì hơi mờ, có lẽ là hình ảnh của một sân bay nào đó mà bên trong là bóng dáng của một đàn ông Bùi Nguyên Minh không nhận ra là ai.
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm vào hai tấm hình một hồi lâu rồi mới thản nhiên mở miệng nói: “Cô nói là sáng nay có người đã đặt hai tấm hình này trên bàn làm việc của tôi sao?” “Dạ phải ạ.” Hạ Vân gật đầu nói tiếp: “Tôi đã cho người kiểm tra camera nhưng tôi qua camera đã bị phá hư rồi nên không tra được gì ạ.”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Nếu đối phương đã muốn tặng quà cho chúng ta thì tự nhiên sẽ có cách để chặn đứt sự theo dõi của chúng ta thôi. Cô cảm thấy đối phương có thể là ai được?” Hạ Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Mặc kệ đối phương là ai nhưng có thể thấy người đó muốn nhắc nhở chủ tịch phải cẩn thận với ba người này.” “Quả thực cặp song sinh Bùi Sâm La và Bùi Hạo Nhiên rất khó đối phó. Tối hôm qua tôi chưa giải quyết triệt để Bùi Hạo Nhiên là bởi vì Bùi Sâm La không có ở đó, nên tôi không dám chắc nếu tôi giết chết Bùi Hạo Nhiên thì Bùi Sâm La sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa. Có điều trước mắt chúng ta vẫn phải thăm dò một chút về lai lịch của người này.”
Hạ Vân khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Bùi Nguyên Minh đang cầm tấm hình chăm chú quan sát: “Đây là sân bay quốc tế Cảng Thành, như vậy người đến đây chính là người nhà họ Lý sao?”
Tại sân bay quốc tế Dương Thành, một chiếc máy bay tư nhân xa xỉ đang từ từ đáp xuống. Xung quanh đó đã trang bị đầy đủ lính đánh thuê canh giữ nghiêm ngặt, còn sân bay đã bị mọi người bao vây chật kín rồi.
Tại một sân bay quốc tế lớn như vậy của Dương Thành mà lại có thể làm được chuyện khiến người khác kinh động như thế chắc hẳn phải là người có máu mặt lắm đây.
Giờ đây những người thuộc giới thượng lưu của Dương Thành đang bàn tán xôn xao bởi vì bọn họ đều nghe được tin là có một nhân vật nổi tiếng từ Cảng Thành sắp đến rồi. Sân bay quốc tế Cảng Thành so với sân bay quốc tế Dương Thành còn tốt hơn nhiều lần. Đó chính là nơi mà các dòng họ danh giá và các tập đoàn đối chọi lẫn nhau, có thể nói những người đến đây đều không phải là người bình thường. Mà nghe nói người đang đến chính là người chiếm vị trí số một số hai ở Cảng Thành.
Lúc này năm người Bùi Sâm La, Tô Trường Cảnh, La Thành Côn, Vân Khởi Hải và bà cụ Thanh Kiều đều đến đợi ở cổng dành cho máy bay tư nhân. Có điều bọn họ đều không có vẻ gì là kiêu ngạo cả mà chỉ có chút e dè sợ sệt khó tả mà thôi. Cuối cùng thì cánh cửa của khu sân bay tư nhân mở ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nhưng nhìn có phần trẻ hơn tuổi thật mặc một bộ đồ vest từ từ bước ra. “Xin chào Thế tử Đức ạ.” Vừa nhìn thấy người đó bước ra thì mọi người đều cúi đầu hành lễ.
Người đang đi tới rõ ràng là một trong bốn dòng họ danh giá giàu có nhất của Cảng Thành, là người thừa kế của dòng họ Lý còn được gọi với biệt danh là Thế tử Đức, tên gọi là Lý Thành Đức.
Giờ phút này nhìn Lý Thành Đức giống y như con rồng đang bay và con hổ đang bước đi vậy, lạnh lùng uy nghiêm đến rợn người.
Hôm nay anh ta đến đây là đại diện cho nhà họ Lý và cũng là đại diện cho Lý Hạnh Mai.
Bùi Sâm La bước tới, hơi gật đầu coi như chào hỏi với anh ta.
Lý Thành Đức thấy vậy liền hỏi: “Đầu đuôi sự việc như thế nào?”