Chàng Rể Quyền Thế

Chương 875



Uông Chí Dĩnh thấy Trịnh Tuyết Dương không nói gì thì lại nghĩ cô đang tức giận, sau một lúc chần chừ thì anh ta vội nói tiếp: “Nếu cô vẫn còn chưa hài lòng thì mọi nguyên vật liệu của hạng mục này sẽ do bên tôi cung ứng hoàn toàn miễn phí ạ. Đây là một chút lòng thành của chúng tôi, mong cô nhận cho ạ.”

Nhìn thấy bộ dạng của Uông Chí Dĩnh thì mấy ông chủ của cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng cũng bắt chước theo mà quỳ gối dập đầu lia lịa trên mặt đất. Mấy người này nhìn thấy rất rõ ràng kết cục của Tiếu Huy Khánh là gì rồi nên vô cùng sợ hãi. Ngay cả một trong bốn người tài giỏi kiệt xuất của Bùi Thị là Bùi Hạo Nhiên còn phải tự chặt đứt tay của anh ta thì bọn họ là cái thá gì chứ? Chẳng lẽ ngồi im chờ chết sao?

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương chỉ nghĩ những người này bị điên rồi, mới hôm trước còn uy hiếp cô ghê gớm như thế nào mà hôm nay lại quỳ gối năn nỉ cô với bộ dạng thảm hại như vậy chứ? Đã vậy bọn họ còn nói nếu cô không nhận nguyên vật liệu của họ thì họ sẽ không đứng lên nữa chứ.


Ngay lúc này thì Bùi Nguyên Minh cầm một cái cạp lồng đựng thức ăn vừa ăn vừa đi ra.

Đám người Uông Chí Dĩnh vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì lại càng run lẩy bẩy hơn nữa, toàn thân họ ướt đẫm mồ hôi mà lên giọng nài nỉ: “Anh Nguyên Minh à, đây là một chút lòng thành của chúng tôi, hy vọng anh có thể khuyên nhủ cô Tuyết Dương nhận lấy ạ.” Uông Chí Dĩnh run lập cập, thực ra anh ta cũng không biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh là gì nhưng anh ta dám khẳng định Bùi Nguyên Minh không phải là một tên ở rể vô dụng như trong lời đồn đại của mọi người.

Bùi Nguyên Minh nghe vậy liền nói: “Tuyết Dương à, nếu những người này đã có thành ý như vậy thì em hãy nhận đi. Bây giờ đi chỗ khác tìm thì cũng khó mà còn làm ảnh hưởng đến tiến độ của công trình nữa.”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy thì Trịnh Tuyết Dương gật gù nghĩ ngợi vài giây rồi quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kinh ngạc: “Tối hôm qua là anh phải không?”

Bùi Nguyên Minh chỉ cười cười, không gật đầu cũng không phủ nhận.


Nếu anh muốn biến Trịnh Tuyết Dương trở thành một người giàu có danh giá thì có một số việc không nên để cô biết quá sớm sẽ tốt hơn.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không trả lời thì Trịnh Tuyết Dương lại nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lại là Thế tử Minh sao?”

Bùi Nguyên Minh vội cười hùa theo: “Chắc chắn là anh ta rồi, dù sao tập đoàn Thiện Nhân của bọn họ cũng có tới 51% cổ phần trong hạng mục khu du lịch núi Bạch Vân mà. Những người này không biết tốt xấu lại có ý định khiến cho hạng mục này không thể hoàn thành, chẳng phải là muốn chết hay sao?”

Trịnh Tuyết Dương gật gù: “Chắc là như vậy.”


Có điều Trịnh Tuyết Dương lại nhìn đám người Uông Chí Dĩnh với vẻ mặt rất nghiêm túc mà nói: “Mặc dù mấy người không giữ chữ tín trong làm ăn buôn bán nhưng tôi không phải là người như vậy. Chuyện hợp tác làm ăn giữa chúng ta coi như chấm dứt, tiền tôi thiếu mấy người tôi sẽ trả đủ không thiếu một xu. Từ nay về sau chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.” Thật không ngờ khi nghe được những lời này thì Uông Chí Dĩnh lại càng run lẩy bẩy hơn nữa bởi vì Trịnh Tuyết Dương nhận nguyên vật liệu của họ thì họ còn có đường sống, bây giờ Trịnh Tuyết Dương lại từ chối nhận thì xem như bọn họ tiêu đời rồi. Ông chủ đứng sau lưng của Trịnh Tuyết Dương cũng không phải là kẻ có lòng nhân từ gì cho lắm đâu.

Nghĩ như vậy nên Uông Chí Dĩnh dập đầu lia lịa, máu chảy đầm đìa nhưng anh ta không hề để ý mà vẫn không ngừng năn nỉ cầu xin: “Cô Trịnh Tuyết Dương, xin cô hãy rủ lòng thương mà giang tay cứu vớt chúng tôi. Nhất định cô phải dùng nguyên vật liệu của chúng tôi cung cấp, hơn nữa còn phải dùng miễn phí ạ. Nếu cô không đồng ý thì chúng tôi sẽ đâm đầu chết ngay tại đây.”

Ngay lúc này thì Trịnh Khánh Vân cũng đến, nhìn thấy đám người này đang dập đầu cầu xin như điên như dại thì không khỏi khiếp sợ. Cô ta tự hỏi không biết rốt cuộc anh rể đã làm gì bọn họ rồi mà một đám ông chủ của các cửa hàng cung ứng nguyên vật liệu đều giống như một đàn chó cụp đuôi không có dũng khí như vậy chứ?



DMCA.com Protection Status