“Vậy chúng ta xin mời Thế tử Minh và người phụ nữ của anh lên đây để nhận lời chúc phúc chân thành nhất và tốt đẹp nhất của mọi người đi.”
Lời nói vừa dứt thì những tràng pháo tay vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều kích động chờ mong được nhìn thấy đôi trai tài gái sắc tiến vào vị trí trung tâm.
Người mà có thể được Thế tử Minh coi trọng hơn nữa lại trở thành người phụ nữ của Thế tử Minh chính là phúc đức ba đời tổ tiên của nhà họ rồi.
Trước đây có nghe tin đồn con gái của nhà họ Trịnh chính là người phụ nữ của Thế tử Minh nên mọi người đều mỏi mắt chờ mong xem nữ diễn viên chính lần này là ai.
Đúng lúc đó thì Lôi Tuấn Quang vỗ tay, mọi người lập tức thấy mười tám nhân viên nam mặc đồng phục vest trắng từ phía sau lễ đài đi ra.
Những nhân viên này đều có xuất thân làm việc cho những nhà giàu có nên nhìn họ rất cao to, đẹp trai và phong độ khiến người khác nhìn vào đều tỏ vẻ ngưỡng mộ. Mặc dù họ không mặc đồng phục quân đội nhưng nhìn rất oai phong lẫm liệt như những vị tướng quân trong doanh trại vậy, nhìn họ mà mọi người không khỏi kìm lòng nghĩ ngay cả nhân viên tiếp tân cũng đã có phong độ như thế thì không biết Thế tử Minh còn khí phách đến chừng nào nữa chứ.
Những nhân viên này đều bưng trên tay những hộp sính lễ để cầu hôn. Mặc dù vẫn chưa mở ra nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng những lễ vật bên trong rất đẹp và cực kỳ có giá trị.
Dưới sự hướng dẫn của Lôi Tuấn Quang thì mười tám nhân viên tiếp tân này từ từ đi đến phía nhà họ Trịnh đang ngồi. Giờ phút này đây Trịnh Thu Hằng đang đứng ở vị trí đằng trước của người nhà họ Trịnh, cô ta kích động tới nỗi nước mắt đầm đìa.
Còn cả nhà Trịnh Tuyết Dương đứng ở bên cạnh đó nhìn qua cô ta mà sắc mặt ai nấy đều sa sầm đến mức khó coi.
Trịnh Tuyết Dương cũng buồn rười rượi, mặc dù cô không phải người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ nhưng có người phụ nữ nào mà không mong người đàn ông trong lòng sẽ cho mình một nghi thức cầu hôn long trọng như vậy chứ.
Hơn nữa Thế tử Minh cầu hôn Trịnh Thu Hằng cũng đồng nghĩa với việc cả nhà Trịnh Tuyết Dương coi như hoàn toàn xong đời, từ nay trở về sau cả nhà cô sẽ khó lòng được ăn ngon ngủ kỹ mà sống những tháng ngày sung sướng nữa, vì Trịnh Thu Hằng là người phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi, cô ta sẽ không để yên cho gia đình của Trịnh Tuyết Dương đâu.
Ngay lúc Trịnh Tuyết Dương thấy bản thân hơi choáng váng đứng không vững nữa thì bỗng nhiên có một bàn tay đỡ lấy cô rồi khẽ nói: “Đừng sợ”
Là Bùi Nguyên Minh.
Không biết anh đã quay lại từ lúc nào rồi và không hiểu vì sao khi thấy Bùi Nguyên Minh đứng bên cạnh thì Trịnh Tuyết Dương không hề cảm thấy sợ hãi nữa.
Mặc kệ có bao nhiêu sóng gió đang chờ cô ở phía trước nhưng chỉ cần có Bùi Nguyên Minh bên cạnh cùng cô đối mặt thì chắc chắn sẽ vượt qua.
Ngay lúc đó Lôi Tuấn Quang đã đi tới vị trí trung tâm của đại sảnh, anh ta cung kính hành lễ cúi đầu chào đúng chín mươi độ và nói: “Chị dâu, mời chị hãy nhận sính lễ cầu hôn của Thế tử Minh ạ.”
Lúc này đây toàn thân của Trịnh Thu Hằng run run, cô ta thấy bản thân chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô ta run rẩy bước lên phía trước, khóc tựa mưa rơi nói: “Tôi… tôi đồng ý Không ngờ khi Lôi Tuấn Quang nghe thấy giọng nói đó thì lại ngẩng đầu lên tỏ vẻ chán ghét rồi sau đó đá cho Trịnh Thu Hằng một đá khiến cô ta ngã sõng soài trên mặt đất.
“Cút ngay “Cái… cái gì? Anh… Anh… Anh dám đá tôi sao?” Trịnh Thu Hằng sửng sốt đến mức lắp bắp, cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô ta cả. Rõ ràng cô ta là người phụ nữ của Thế tử Minh mà tên Lôi Tuấn Quang này lại dám đá cô ta ngã lăn trên mặt đất trước bao nhiêu con mắt như thế à?
Còn đám người nhà họ Trịnh đang vui mừng rạng rỡ cũng đứng đơ ra đấy với vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ người phụ nữ mà Thế tử Minh coi trọng không phải là Trịnh Thu Hằng sao? . ngôn tình tổng tài
Vậy…
Lúc này đây, trong đầu những người nhà họ Trịnh đều mơ hồ khó hiểu như nhau.
Lôi Tuấn Quang thể hiện rõ thái độ ghét bỏ mà lạnh lùng nói: “Cô nhìn y như quỷ Dạ Xoa mà lại dám tự cho mình là người phụ nữ của Thế tử Minh sao? Lại còn ảo tưởng sẽ được Thế tử Minh đến cầu hôn nữa cơ à? Cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi.”