Giờ phút này đây Trịnh Thu Hằng cảm giác như đầu óc của cô ta sắp nổ tung. Tại sao người phụ nữ mà Thế tử Minh coi trọng lại không phải là cô ta chứ?
Trịnh Thu Hằng mơ mơ màng màng rồi theo vô thức nhìn qua Trịnh Tuyết Dương, sau đó toàn thân cô ta run rẩy.
Trịnh Tuyết Dương sao? Chẳng lẽ người mà Thế tử Minh muốn cầu hôn lại chính là Trịnh Tuyết Dương ư? Nếu đúng thật là như vậy thì Trịnh Thu Hằng chết đi cho rồi.
Cô ta thầm nghĩ thà rằng đâm đầu xuống đất chết đi cho đỡ nhục nhã nhưng lại không đủ dũng khí.
Mà ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng đang đứng đó với vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu vì vốn dĩ cô cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Chỉ thấy lúc đó Lôi Tuấn Quang lại bước từng bước về phía Trịnh Tuyết Dương rồi lại hành lễ cúi đầu chín mươi độ thêm một lần nữa và cung kính nói: “Chị dâu, mời chị nhận chút sính lễ cầu hôn nho nhỏ của Thế tử Minh ạ.
Đây chính là những sính lễ mà Thế tử Minh đã vì chị mà chuẩn bị ạ: một căn biệt thự núi Bạch Vân, một chiếc Rolls-Royce ảo ảnh, tám trăm tám mươi tám tỷ tiền mặt, tám trăm tám mươi tám lượng vàng bốn số chín.”
Mỗi lần Lôi Tuấn Quang mở miệng nói là mỗi lần mọi người đều xôn xao ồn ào. Cái này chưa phải sính lễ trong ngày cưới chính thức mà mới chỉ là một chút sính lễ cầu hôn nho nhỏ thôi.
Những sính lễ này rơi vào tay của bất cứ một dòng họ nào thì sẽ khiến dòng họ đó trở nên danh giá giàu có nhất vùng đó rồi.
Chỉ có thể nói không hố là người đứng thứ nhất ở vùng đất Đà Nẵng này. Thật không hổ danh là người đã sáng lập ra tập đoàn Thiện Nhân cách đây ba năm.
Rốt cuộc thì Trịnh Tuyết Dương cũng đã kịp phản ứng, cô ngây ngốc chỉ vào chính mình nói: “Anh Tuấn Qaung à, ý của anh là Thể tử Minh cầu hôn tôi sao?”
Lôi Tuấn Quang nói với vẻ chắc chắn: “Đúng vậy thưa chị dâu, chỉ cần chị gật đầu thì từ giờ trở đi chị sẽ trở thành bà chủ của tập đoàn Thiện Nhân.”
“Cái này..”
Trịnh Tuyết Dương giống như hóa đá, cô không biết làm cách nào để chấp nhận sự thật này.
“Gì gì gì gì chứ…” Trịnh Tuấn còn kích động hơn đến nỗi á khẩu, ông ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Nhưng điều này cũng không lạ vì suýt chút nữa ông ta đã phải quỳ gối dưới Trịnh Thu Hằng, vậy mà bây giờ Trịnh Tuyết Dương mới là bà chủ thật sự. Trên đời này sự kích thích lớn nhất đối với ông ta cũng chỉ như vậy mà thôi.
Về phần Thanh Linh thì bà ta cũng bị kích động tới mức nước mắt chảy ròng ròng, cảm giác giống như bà ta chính là người được cầu hôn vậy, vội vàng nói: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý”
Nhưng giờ phút này mọi người đều đang tập trung nhìn Trịnh Tuyết Dương nên không ai thèm để ý đến bà ta nữa. Còn Trịnh Tuyết Dương thì vẫn đang bất động, không biết nên phản ứng như thế nào mới đúng.
Trong lúc này đây Thế tử Minh là người thừa kế và đứng đầu tập đoàn Thiện Nhân, là người hét ra lửa, là người cao cao tại thượng, là người trong bất cứ tình huống nào cũng đều không biến đổi sắc mặt lại hết sức hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi trán.
Trên thực tế thì Lôi Tuấn Quang cũng nôn nóng y như vậy, anh ta chỉ sợ Trịnh Tuyết Dương sẽ từ chối lời cầu hôn của Thế tử Minh.
Xa xa đó là Hạ Vân cũng rất hồi hộp nhưng cô ta lại không biết bản thân đang hồi hộp vì điều gì mà chỉ biết trong lòng thấy rất mờ mịt sợ hãi điều gì đó.
Rồi những người khách khứa đến dự cũng hồi hộp không kém vì tất cả mọi người đều nghĩ rốt cuộc phải làm cách nào để có thể làm thân với nhà họ Trịnh.
Nhà họ Trịnh đã sắp một bước bay lên thành phượng hoàng rồi.
Dưới con mắt chờ mong của mọi người thì Trịnh Tuyết Dương bỗng nhẹ nhàng nói: “Tôi với Thế tử Minh chưa từng gặp mặt, sao tự nhiên anh ấy lại đến cầu hôn tôi chứ?”
Lôi Tuấn Quang nghiêm nghị trả lời: “Cách đây ba năm Thế tử Minh bị kẻ gian hãm hại phải lưu lạc đầu đường xó chợ ở Hải Dương đã được chị dâu thương cảm tặng cho chén cơm. Bắt đầu từ lúc đó Thế tử Minh đã thề sẽ cho chị dâu một tương lai tươi sáng rạng rỡ”
Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, cô có lòng dạ hiền lành, đã làm không biết bao nhiêu chuyện tốt nên vốn dĩ không nhớ là đã từng có người như vậy.