Phía sau núi Bạch Vân, biệt viện Bạch Vân.
Bùi Văn Kiên ngồi ngay ngắn trên chiếc trường kỷ La Hán, giờ phút này đang nhắm mắt trầm tư.
Phía trước anh ta cách đó không xa, có một bóng dáng đứng yên, cúi đầu, chẳng dám nói lời nào.
Nếu có ai đó là bạn cùng trường với Bùi Nguyên Minh giờ phút này đứng ở đây, sẽ phát hiện ra người này chính là Tân Quý Minh.
Một Tần Quý Minh bình thường ở trước mặt Bùi Nguyên Minh mặt hầm hừ như chó nhà có tang, giờ phút này trông sắc mặt lại trầm ổn hơn hẳn.
“Tất cả mọi chuyện, nói từ đầu đến đuôi ba lân cho tôi…”
Bùi Văn Kiên rốt cuộc cũng mở mắt, có chiều đăm chiêu mở miệng nói.
Tân Quý Minh mới khi nãy đã nói hết mọi chuyện ba lần rồi, nhưng giờ phút này anh cũng chẳng dám chống đối, chỉ là nhớ lại, rồi nói lại từ đầu đến cuối ba lần nữa.
Bùi Văn Kiên vẫn im lặng mà nghe, một lúc lâu sau, anh ta mỉm cười, nói: “Theo cậu thấy, ông anh cả này của tôi, bây giờ, so với ba năm trước thì thế nào?”
Tần Quý Minh châm chước một hồi, mới thật cẩn thận đáp: “Ba năm trước đây, Bùi… Người kia tài năng sáng chói. Còn bây giờ, có vẻ như là đã chẳng còn tài cán và khí thế của ngày trước…”
“Ồ? Vậy cậu thấy sao?”
Bùi Văn Kiên dấy lên nỗi hứng thú.
“Thuộc hạ cho rằng, người kia, trầm ổn hơn nhiều, cũng nguy hiểm hơn nhiều ạ..”
Tần Quý Minh chân chờ một lúc lâu, mới căn răng đáp lại.
“Thủ đoạn ba năm về trước, có lẽ sẽ vô dụng với anh ta…
“Thể, đem phần quà tặng mà chúng ta đã chuẩn bị, đưa tặng cho anh ta đi”
Bùi Văn Kiên thong dong cất lời.
Tần Quý Minh nào dám nói điều gì, chỉ khom người chầm chậm lùi về phía sau, đến tận khi rời khỏi hành lang, anh ta mới dám đứng thẳng dậy, khe khẽ thở phào một hơi.
Dù cho là người kia, hay là Bùi Văn Kiên, trong mắt Tần Quý Minh đều là những ngọn núi sừng sững chẳng thể nào vượt qua.
Rồng rắn tranh đấu, nhưng chúng đều thuộc chi Rồng.
Nhưng Tân Quý Minh dây, ngay cả tư cách chọn phe cũng chẳng có.
Ba năm trước đây anh ta lựa chọn theo Bùi Văn Kiên. Thì ba năm sau, anh ta cũng có thể tiếp tục chọn Bùi Văn Kiên.
Vườn hoa Hoàng Gia.
Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương hãy còn xử lý công vụ, vẻ mặt tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Từ khi bà xã thành Tổng Giám đốc, một chút thời gian để nói chuyện với mình cũng chẳng có nữa.
Mình đã quay trở lại lâu như vậy rồi, thế mà lại chẳng hề phát hiện ra mình nữa chứ?
Ngay khi Bùi Nguyên Minh hãy còn cảm giác chán chường, di động của anh bỗng reo chuông, thế mà lại là do Lê Ngữ Đồng gọi.
Bùi Nguyên Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn chọn bắt máy: “Người đẹp Ngữ Đồng, có gì muốn sai bảo à?”
Bùi Nguyên Minh cất giọng cợt nhã mà hỏi.
Lê Ngữ Đồng bên kia đầu dây giống như đang cân nhắc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Nguyên Minh này, tôi biết hiện tại thân phận của cậu quá cao quý, nên mới muốn nói cho cậu hay chuyện này… Có điều, tôi mong cậu đừng nói cho ai…”
Bùi Nguyên Minh đáp: “Cô nói đi.”
“Cậu có còn nhớ Phùng Văn Hạo không?”
Giọng Lê Ngữ Đồng vang lên đầy do dự.
“Cậu ta? Cậu ta thì sao?”
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh mang vài phần rét lạnh.
Phùng Văn Hạo, bạn học chung lớp chung trường với anh thời đại học, cũng từng là người bạn chí cốt của anh.
Cũng là người duy nhất biết được thân phận thật của Bùi Nguyên Minh.
Năm ấy Bùi Nguyên Minh thành lập Tập đoàn Thiên Ý, cũng có một phần công lao của anh ta.
Nhưng ngay lúc sự tình ba năm trước phát sinh, cùng lúc đó Phùng Văn Hạo cũng bặt vô âm tín.
Thuộc hạ của Bùi Nguyên Minh ai cũng cho rằng, năm ấy chính Phùng Văn Hạo đã bán đứng Bùi Nguyên Minh, cho nên Bùi Nguyên Minh ba năm trước ấy mới không thể không lựa chọn rời đi Dương Thành.
Có người bảo, anh ta phỏng chừng đã ra nước ngoài, cũng có người bảo, có khi anh ta đang trốn ở chốn thâm sơn cùng cốc rồi.
Lúc bấy giờ nghe Lê Ngữ Đồng hỏi như vậy, Bùi Nguyên Minh còn nghĩ có thể giáp mặt gặp anh ta một lần hay không, nhưng cuối cùng không thể.
Lê Ngữ Đồng nghe được sự lạnh lẽo trong giọng nói Bùi Nguyên Minh, cô ta run rẩy một chút, nhưng rồi vẫn nhẹ giọng báo: “Phùng Văn Hạo… Ba năm trước đã qua đời rồi… Hẳn là ngay ngày cậu trở thành chú rể.”
“Còn chuyện có phải thật hay không, thì cậu có thể đi điều tra, nhưng mà tôi cảm thấy, anh ta không phải chết một cách bình thường đâu…”