Bối Thiếu Long nghịch nghịch chiếc nhẫn trên tay, sau khi anh ta buông xuống liên có người tiến lên một cách kính cẩn nói.
“Thế tử, người mà chúng ta cử đi lúc trước đã trở lại” . ngôn tình sủng
“Để anh ta vào nói chuyện” Khuôn mặt của Thế Tử Thiếu Long hiện ra biểu cảm hứng thú nói.
Không lâu sau liền nhìn thấy Cao Tấn cung kính bước vào, lúc này không chút do dự trực tiếp quỳ xuống đất, mặt áp sát đất, nghiêm nghị nói.
“Diện kiến Thế Tử Thiếu Long”
“Chuyện thế nào rồi?” Bối Thiếu Long hỏi.
Cao Tấn nói: “Tôi đã theo dõi con rể nhà họ Trịnh theo phân phó của ngài”
“Anh ta quả thực rất kiêu ngạo, phách lối quá mức nhưng mà tôi thấy…
“Thấy thế nào?” Thiếu Long nói.
“Theo tôi thấy con rể này chẳng có gì hơn người. Chỗ lợi hại nhất của anh ta là cưới được một người vợ tốt, biết cách lợi dụng”
“Ô” Bối Thiếu Long mỉm cười. “Vậy anh có nghĩ anh ta có thể là Thế Tử Nguyên Minh trong truyền thuyết kia không?”
“Anh ta?” Cao Tấn cười: “Thế tử, tôi và thằng ở rể này là bạn học đại học. Hồi còn học đại học anh ta rất kiêu ngạo và càn rỡ. Bây giờ anh ta đã là con đi ở rể của người khác, anh ta vẫn là bộ dáng như thế!”
“Nếu như anh ta là Thế Tử Nguyên Minh thì tôi cũng dám nói tôi chính là Bùi Văn Kiên!” Rõ ràng Cao Tấn không phải không biết chuyện của Thế Tử Nguyên Minh. Ít nhất anh ta biết rằng Thế Tử Nguyên Minh biến mất ba năm là vì Bùi Văn Kiên.
Bối Thiếu Long mỉm cười: “Đường đường là Thế Tử Nguyên Minh mà lại đi ẩn núp làm con rể nhà họ Trịnh ba năm xác thực cũng không phải là tính cách của anh ta”
“Từ góc độ này, anh ta chăm sóc cho nhà họ Trịnh. Là vì Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ đứng sau anh ta?”
Cao Tấn nói với vẻ chế giễu: “Thằng ở rể đó, tôi không biết đầu anh ta đã mọc cỏ xanh đến mức nào rồi!”
Vẻ mặt của Bối Thiếu Long thay đổi, một lúc sau anh ta xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay và nói.
“Được rồi, anh đi xuống đi!”
Một lúc sau, vài người đàn ông mặc vest và giày da bước vào. Người đi đầu là Bối Hoàng Triết.
Lúc này, Bối Hoàng Triết cúi đầu nói: “Thưa thế tử, ngài có gì phân phó?”
Bối Thiếu Long thờ ơ nói: “Tôi đã xác nhận rằng tên ở rể kia không có gì đặc biệt, mọi thứ cứ tiến hành theo đúng kế hoạch”
“Nhà họ Trịnh vốn dĩ đã hợp tác một vài hạng mục với nhà họ Bối chúng ta rôi còn đầu quân dưới trướng Thế Tử Nguyên Minh. Vậy thì dứt khoát làm cho bọn họ không cân tôn tại nữa đi!”
“Thế tử! Có câu nói này của ngài, tôi có thể yên tâm rồi.” Bối Hoàng Triết mỉm cười.
“Trong nhà họ Trịnh có người của chúng ta.
Lúc chúng ta muốn nuốt chứng họ Trịnh có thể dùng Trịnh Chí Dụng như một con rối, cũng có thể xem như đóng một cái đinh vào tập đoàn Thiện Nhân”
“Tôi phảng phất thấy được cảnh nhà họ Bùi phải quỳ dưới chân thần phục nhà họ Bối chúng †a” Trên mặt Bối Hoàng Triết nở nụ cười lạnh lẽo âm trầm.
Nhà họ Bối nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy chính là chờ đợi cơ hội thế này.
Lần này, Bùi Văn Kiên muốn dùng Bối Thiếu Long để đối phó với Thế Tử Nguyên Minh nhưng Bối Thiếu Long ngu gì mà không tận dụng cơ hội này để thoát khỏi sự đàn áp của nhà họ Bùi cơ chứ?
Trong quá khứ, nhà họ Bối một mực không bao giờ tìm thấy cơ hội nào khi đối mặt với dòng họ khổng lồ họ Bùi. Nếu như rút dây động rừng đi sai một bước sẽ mất trắng tất cả.
Trong trường hợp này, Bối Thiếu Long không dám!
Nhưng bây giờ, anh ta không ngờ lại tìm ra một điểm có thể đột phá, bắt đầu từ nhà họ Trịnh, lợi dụng cơ hội đối phó với Thế Tử Nguyên Minh.
Sau đó châm ngòi cho cuộc chiến giữa Thế Tử Nguyên Minh và Bùi Văn Kiên, đây chính là cơ hội tuyệt vời của nhà họ Bối.
Bối Thiếu Long nhìn về phía núi Bạch Vân, một lúc sau mới mỉm cười nói.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Bùi Văn Kiên quả thật không tệ nhưng liệu có thể đánh bại được Thế Tử Nguyên Minh sao? Chúng †a cứ rửa mắt chờ xem”
“Thế Tử Nguyên Minh, ba năm trước, Bùi Văn Kiên đã khiến anh phải rút lui khỏi Dương Thành.
Ba năm sau, tôi sẽ cho anh hiểu rằng Dương Thành không còn là Dương Thành năm xưa nữa”