Nếu như nhất định phải tìm một người để nắm quyền trong lứa trẻ tuổi của nhà họ Trịnh thì ông cụ Trịnh đúng là để ý Trịnh Tuyết Dương thật.
Nghĩ đến đó, ông cụ Trịnh tuyên bố một lời chốt lại:
“Được rồi, nếu bên phía thế tử họ Bùi đã hy vọng nhà họ Trịnh chúng ta chọn ra một người để làm tổng giám đốc mới”
“Trịnh Tuyết Dương lại có công lớn với nhà chúng ta thật!” “Ông thấy cứ để Trịnh Tuyết Dương làm tổng giám đốc công ty mới đi” . truyện đam mỹ
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng, rồi lại ngay lập tức vang lên tiếng vỗ tay lẻ tẻ.
Trịnh Tuyết Dương cũng ngây người, bây giờ cô mới biết họ muốn cô làm gì.
Thế mà lại muốn cô làm tổng giám đốc của công ty mới.
Sao chuyện như thế này lại rơi vào người cô? “Ông nội, không được đâu! Nẵng lực con bé không kham nổi đầu, cháu thấy không thích hợp chút nào.”
“Ông nội, chọn bừa một đứa trong đám chúng cháu cũng còn tốt hơn nó! Nó có tư cách gì chứ?”
“Đúng! Lễ vật thế tử họ Bùi tặng cho vợ tương lai của anh, cô ta chỉ là một ả đàn bà đã qua tay người khác, sao lại như thế được?”
Một đám người nhà họ Trịnh chỉ vào Trịnh Tuyết Dương mà chửi mắng.
Bọn họ không muốn để ông cụ Trịnh năm quyền đi chăng nữa thì cũng chẳng hy vọng người năm quyền là Trịnh Tuyết Dương.
Cho dù là Trịnh Chỉ Dụng bọn họ cũng chấp nhận, nhưng Trịnh Tuyết Dương thì quá là…
Ông cụ Trịnh lạnh mặt, một kẻ tinh tường như ông ta sao lại không hiểu rõ đám người nhà họ Trịnh đó nghĩ gì.
Nhưng mọi người càng phản đối thì lại càng làm ông ta quyết tâm làm trái ý kiến họ.
Dù gì trong mắt ông ta cho dù Trịnh Tuyết Dương có làm tổng giám đốc đi chăng nữa thì ngày sau nhà họ Trịnh vẫn là ông ta có quyền định đoạt?
Còn nếu là Trịnh Chí Dụng ngồi vào ghế đó thì mọi thứ lại trở nên không chắc chắn nữa. Nghĩ đến đó ông cụ Trịnh bèn ho khan một tiếng, làm dừng
lại sự nhốn nháo của tất cả mọi người.
Sau đó ông ta nhìn Trịnh Tuyết Dương, nghiêm túc nói: “Tuyết Dương à! Mọi người đều cảm thấy cháu không thích hợp làm tổng giám đốc công ty mới, bản thân cháu nghĩ gì? Ông rất kỳ vọng vào cháu đấy.”
“Đây là một cơ hội đấy, cháu có đồng ý không?”
Bây giờ Trịnh Tuyết Dương mới phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của mọi người, nhất thời cô không biết phải nói gì cho phải.
“Em sẽ làm được thôi.” Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh cô cười nhẹ một cái.
Đúng lúc này, Trịnh Tuyết Dương ngây ra, sau đó là xúc động mà buộc miệng: “Ông nội, nếu ông đã muốn cháu ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc công ty mới thì cháu sẽ làm thật tốt cho ông xem!”
Lời cô vừa nói ra làm không khí cả sảnh trở nên cứng ngắc, giây sau, những lời trào phúng lần lượt vang lên. “Trịnh Tuyết Dương, đầu óc cô có bị gì không đấy? Mọi người đùa tí thôi mà cô tự tin cho rằng mình có thể làm tổng giám đốc công ty mới được ư?”
“Hahaha, đây là trò đùa buồn cười nhất mà tôi nghe được trong năm nay, sắp cười chết tôi rồi!”
“Nếu cô ngồi được vào ghế tổng giám đốc thì không cần
đến người nào khác, đám phú nhị đại hay làm phiền lần trước sẽ đến đập vỡ cửa công ty chúng ta mất thôi.”
Trịnh Chí Dụng vốn đang đen mặt bỗng dưng sáng rực hai mắt.
Anh ta nắm được cơ hội để lật kèo rồi! Trịnh Tuyết Dương muốn thăng chức thì cứ để cô thăng đi.
Đến lúc đó sẽ có không ít phiền phức mà cô không giải quyết được thì mình sẽ dõng dạc bước ra giải quyết, chức tổng giám đốc lại về tay mình thôi.
Việc này còn đáng tin hơn đợi ông cụ Trịnh nhượng quyền cho ấy chứ.
Nghĩ đến đấy, Trịnh Chí Dụng cũng đứng dậy, dõng dạc nói: “Mọi người yên lặng, nghe tôi nói một câu! Trịnh Tuyết Dương có công lớn với nhà họ Trịnh chúng ta, nếu ông nội đã tin con bé và muốn để nó làm tổng giám đốc thì chúng ta nên ủng hộ Nhưng mà..”
“Trịnh Tuyết Dương, cô phải làm thật tốt, chúng tôi mới ủng hộ cô được, nếu cô làm không tốt thì sao? Trịnh Chí Dụng hỏi.
Trịnh Tuyết Dương đúng là không mưu mô tính toán gì nhưng cô cũng không phải đồ ngốc, sao lại không nhìn thấu mục đích của Trịnh Chí Dụng, cô lạnh lùng nói: “Tôi sẽ làm thật tốt công việc tổng giám đốc của mình, nếu tôi làm không tốt thì tôi sẽ từ chức, nhường lại vị trí tổng giám đốc cho anh!”
“Được! Nhất định như vậy nhé!”
Trịnh Trí Dụng vỗ tay, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được tới ngày này.