Ngày hôm đó, chuyện bầu ra tổng giám đốc công ty mới của nhà họ Trịnh đã lan rộng khắp Dương Thành.
Đồng thời, tên của công ty mới cũng được chốt hạ.
Công ty Bạch Vân!
Vì công ty mới được lập ra và hoạt động kinh doanh chính của công ty là Khu du lịch núi Bạch Vân nên lấy tên đó mà đặt theo.
Tuy nhiên, ở Dương Thành, không được sử dụng hai chữ Bạch Vân một cách tùy tiện, ví dụ như biệt viện Bạch Vân đại diện cho sản nghiệp của dòng họ Bùi.
Nhưng lần này, bốn chữ “công ty Bạch Vân” lại là do tập đoàn Thiện Nhân cho thông qua.
Nghe nói ngay cả thể tử họ Bùi cũng cho rằng cái tên “công ty Bạch Vân” này rất hay.
Điều này làm giới ngoài cuộc đồn đoán một thời gian.
Thậm chí nhiều người còn đồn thổi rằng người mà thế tử họ Bùi để mắt tới chính là em gái của Trịnh Tuyết Dương còn đang học cấp ba.
Vì vậy mà anh mới đối xử tốt với chị vợ tương lai như vậy. Đương nhiên, bên ngoài ít ai dám nói ra những điều này, họ chỉ dám thì thầm sau lưng vài câu mà thôi.
Mà Trịnh Tuyết Dương đã chính thức trở thành tổng giám đốc của công ty Bạch Vân, những chuyện liên quan tới thu thập tài nguyên cho công ty tiếp sau đó làm cô bận quay mòng mòng.
Những ngày này, Bùi Nguyễn Minh cũng bận trước bận sau theo cô, dáng vẻ không quan tâm điều gì.
Sắp tới lễ Quốc khánh rồi nhưng Trịnh Tuyết Dương lại bận không ngừng được.
“Bùi Nguyên Minh, anh đi đón Khánh Vân đi, con bé sắp được nghỉ Quốc khánh rồi, mẹ sợ nó không quen ở trường nên muốn nó về nhà vài ngày” Trịnh Tuyết Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Ừ, để anh đi đón” Bùi Nguyên Minh gật đầu, tuy rằng quan hệ của anh với Trịnh Khánh Vân không tốt lắm, nhưng dù sao đây cũng là em vợ, đi đón một tí cũng là chuyện bình thường.
Sau khi rời khỏi công ty, Bùi Nguyên Minh gọi cho Hạ Vân: “Giúp tôi sắp xếp một chiếc xe, khiêm tốn một chút là được.”
“Vâng ạ, thưa tổng giám đốc. Bên kia điện thoại, Hạ Vân cũng bận không kém.
Bùi Nguyên Minh quá thành công với chức chủ tiệm mà lại không thèm lo gì, Hạ Vân bây giờ mỗi ngày cũng tăng ca bận rộn suốt, cô ta thật sự không có thời gian để thu xếp xe cộ cho Bùi Nguyên Minh, chỉ có thể gọi thêm một cuốc nữa.
Rất nhanh sau đó, một bảo an mặc vest tươm tất lái xe đến. Là một chiếc xe van, Toyota Alphard, đúng là đủ khiêm tốn.
Nhưng vấn đề là chiếc xe van này chỉ có thể được mua với giá lên tới gần hơn bốn tỷ, còn đắt hơn một chiếc Porsche bình thường.
“Ôn thôi, cũng khiêm tốn đấy!”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, lái xe đến trước cổng trường trung học trực thuộc Đại học Dương Thành. Nhưng đợi ở cổng một hồi lâu mà Trịnh Khánh Vân vẫn không xuất hiện.
Sau khi đợi thêm nửa tiếng, Bùi Nguyên Minh gọi đến số của Trịnh Khánh Vân. “Chuyện gì?” Bên kia đầu dây, giọng điệu lạnh lùng của Trịnh Khánh Vân vang lên.
Cô ta không có thiện cảm gì với ông anh ở rể này, nếu không có anh thì chị cô ta đã không cần phải khổ như vậy.
“Chị cô không có thời gian đến đón cô, tôi đón cô về nhà ở
vài ngày. Cô ở đâu?” Bùi Nguyên Minh cũng không nói những
thứ vô bổ, nói thẳng vào ý chính.
“Hả? Tôi đang ở trong phòng 888 của Karaoke Đế Hào!”
“Ừ, cô chờ đó, tôi đến đón cô.”
Trong karaoke, Trịnh Khánh Vân cúp máy, một bạn học của cô ta lập tức hỏi: “Khánh Vân, ai gọi cho cậu vậy?”
“Là anh rể của tớ, đến đưa tớ về nhà nghỉ lễ. Trịnh Khánh Vân cau mày, rất bất mãn.
“Tớ, tớ biết là ai rồi, chị cậu không phải là Trịnh Tuyết Dương của nhà họ Trịnh sao? Nghe nói chồng chị cậu là một ông anh ở rể à?”
“Hahaha, không phải chứ, Trịnh Khánh Vân, cậu để một ông anh ở rể đến đón à?”
“Cậu cũng không sợ mất mặt nhỉ?”
Trịnh Khánh Vân cảm thấy hối hận sau khi nghe những lời giễu cợt từ những người bạn của mình.
Vừa rồi không nghĩ đến chuyện này, biết thế từ chối cho rồi. “Khánh Vân, đừng để tên phế vật đó đến đón cậu nữa, lát nữa tớ đưa cậu về, cậu cũng thấy xe của tớ rồi đấy, là Porsche 718 đàng hoàng nhé, gần hai tỷ lận đó!”
Người đang nói là một tên phú nhị đại học cùng lớp với Trịnh Khánh Vân, lúc cô ta mới chuyển đến trường mới, tên phú nhị đại này đã thích cô ta ngay và lập tức theo đuổi cô ta đến tận bây giờ, nhưng tiếc thay chả có tiến triển gì.