Nhìn thấy Bạch Nhất Đồng đứng ra làm chỗ dựa cho mình, Lý Hải Vân giống như đã tìm được người đáng tin cậy.
Cô ta che mặt đi đến bên cạnh Bạch Nhất Đồng, chỉ tay về phía đám người Bùi Nguyên Minh, nói: “Viện trưởng, chính là đám người này, không chỉ dùng phòng cấp cứu của chúng ta, mà còn phá hỏng quy củ của chúng ta, vậy mà lại dám không đi làm kiểm tra”
“Vừa rồi bảo bọn họ cút đi, bọn họ không những không đồng ý, lại còn đánh tôi”
“Đây không chỉ là không nể mặt tôi, mà càng là không giữ thể diện cho cô”.
Khi Bạch Nhất Đồng nghe nói có người dám không trả phí kiểm tra, lại còn phá hỏng quy củ của bệnh viện Thiên Ái bọn họ, chuyện này đã làm cho cô ta muốn phát điên.
“Gọi tất cả nhân viên bảo vệ đến đây.
Nói với bọn họ, ở đây xảy ra náo loạn y tế”
“Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.
”
Bạch Nhất Đồng vênh mặt, hất hàm sai khiến, bước tới trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh, ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
Về phần đám người Bùi Nguyên Minh, cô ta hoàn toàn không thèm quan tâm.
Bởi vì trên đường đến đây cô ta đã tìm hiểu rõ, vết thương trên người Trịnh Tuyết Dương là do bị người ta đánh, hơn nữa hình như không có báo cảnh sát.
Ở Vũ Thành này, một người bị người ta đánh đến mức bị
thương nặng, nhưng lại không có dũng khí để báo cảnh sát, vậy thì có thể có thân phận gì? Có địa vị như thế nào?
Ngay cả người đàn ông của cô ta cũng không thể nào có cấp bậc cao được.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhất Đồng vừa khinh thường nhìn Bùi Nguyễn Minh, vừa hừ mũi nói: “Nếu như các người muốn mắng bệnh viện của chúng tôi y thuật kém, hiệu quả không tốt, trang thiết bị kém, tôi không có ý kiến gì hết”
“Các người có thể cút ra khỏi đây ngay lập tức”
“Nhưng các người đã vào bệnh viện của chúng tôi, sử dụng thiết bị của chúng tôi, vậy mà lại có can đảm dám không trả phí kiểm tra sao?”
“Nói đùa cái gì vậy hả?”
“Các người cho rằng bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi mở từ thiện sao?”
“Mỗi ngày vừa mở cửa, có biết bao nhiêu cái miệng đang chờ cơm ăn”.
“Các người dám phá hỏng quy củ của chúng tôi, sau này chúng tôi làm sao tùy tiện thu phí được nữa hả?”
“Tôi thấy dáng vẻ này của các người chính là muốn rời đi, muốn chuyển viện có phải không?”
“Muốn đi cũng được thôi, trả phí kiểm tra ba trăm triệu, sau đó muốn cút đi đâu thì đi”
“Nếu không, muốn đi đâu cũng không được”
Nghe thấy giọng điệu còn cao ngạo hơn cả Lý Hải Vân của Bạch Nhất Đồng, Trịnh Khánh Vân không nhịn được khẽ mắng: “Các người quả đúng là trơ tráo không biết nhục.
Cô bác sĩ kia không biết xấu hổ, còn viện trưởng là cô lại càng không biết xấu hổ
“Sứ mệnh của thiên sứ áo trắng là cái gì, chẳng lẽ các
người đã quên rồi sao?”
“Đạo lí cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ các người không hiểu sao?”
“Vì tiền, những lời trơ tráo không biết nhục đều có thể nói ra hết”
“Không những không biết nhục, lại còn lấy đó làm vinh dự.
"
“Tại sao trong giới y học lại có thứ cặn bã như vậy chứ?”
Trong lúc đang nói chuyện, Trịnh Khánh Vân lấy điện thoại di động ra, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tố cáo các người với cơ quan hành chính ở Vũ Thành”
“Các người thật là quá đáng”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh cũng không lên tiếng, anh chỉ làm một vài cử chỉ để ra hiệu bảo đảm người Lỗ Đạo Thiên chăm sóc tốt cho Trịnh Tuyết Dương.
Một lát nữa lỡ như có xảy ra chuyện gì, nhất định không được để cho Trịnh Tuyết Dương bị thương lần thứ hai.
Có lẽ là những lời Trịnh Khánh Vân nói đã kích thích đến chút lòng tự tôn còn sót lại của Bạch Nhất Đồng, lúc này cô ta cười lạnh một tiếng, vung tay phải lên, ra hiệu cho mấy chục nhân viên bảo vệ bao vây lấy nhóm người Bùi Nguyên Minh từ mọi hướng.
Đồng thời Bạch Nhất Đồng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân với vẻ mặt mỉa mai, lạnh lùng nói: “ồ”
“Thật là mạnh mẽ, thật là khí phách”
“Vậy mà lại dám xúc phạm bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi, ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của chúng tôi.
”
.