“Nếu như tôi nhớ không làm thì bệnh viện của các người tên là bệnh viện Thiên Ái đúng không?”.
“Cứ làm việc qua loa, có lệ như vậy cũng xứng đáng với hai chữ Thiên Ái sao?”
“Cứ chờ phá sản đi”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc nhìn Lý Hải Vân, sau đó liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên, ra hiệu bảo anh ta không cần để ý đến những chuyện ở đây, cứ tiếp tục cứu người.
Khuôn mặt Lỗ Đạo Thiên nóng bừng, lúc này cũng không nói nhảm nữa, lập tức xoay người bước vào phòng cấp cứu tiếp tục giải phẫu.
Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng mổ.
Mặc dù đã biết Trịnh Tuyết Dương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có những vết thương nếu không được giải quyết triệt để ngay từ đầu thì sẽ để lại tổn thương vĩnh viễn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng đèn trước cửa phòng phẫu thuật cũng trở lại màu xanh, mà lần này khi Lỗ Đạo Thiên mở cửa ra, rõ ràng vẻ mặt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy người trợ lý của anh ta đẩy chiếc giường bệnh ra.
Trên giường bệnh, Trịnh Tuyết Dương bị băng bó ở đầu và mặt, nhưng tinh thần lại trông khá hơn.
“Con gái à, con có sao không?”.
Thanh Linh nhào tới trước tiên, đây chính là cái cây rụng
tiền của cô ta, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì được.
Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng lo lắng kêu lên: “Chị ơi”
Trịnh Tuyết Dương không hề đáp lại, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh, yếu ớt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đi nhanh đi.
Đám người đó coi trời bằng vung, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh”.
Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm đi, những người đó không làm gì được anh đâu”.
“Anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải cho em một lời giải thích”.
Nói xong, anh lại liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên và nói: “Ca phẫu thuật đã hoàn tất rồi, không cần phải ở lại bệnh viện này nữa”
“Đưa người đến bệnh viện Nhân Dân đi”.
Lỗ Đạo Thiên khẽ gật đầu, lúc đầu cần phải tiến hành cấp cứu đúng lúc, cho nên không có yêu cầu chuyển bệnh viện.
Nhưng hiện tại vết thương của Trịnh Tuyết Dương đã ổn định, mà bệnh viện Thiên Ái này lại dám lén lút yêu cầu giao tiền, cho nên chuyện thay đổi bệnh viện cũng là điều đương nhiên.
Nếu như thực sự để Trịnh Tuyết Dương ở lại bệnh viện Thiên Ái này, không chỉ có Bùi Nguyên Minh không yên tâm, mà ngay cả Lỗ Đạo Thiên cũng không yên tâm.
“Đổi bệnh viện sao?”
Thanh Linh nghe xong những lời này, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: “Con gái của tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, có thể chịu đựng nổi những giày vò và động tĩnh lớn như vậy sao?”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì người nào đứng ra chịu trách nhiệm?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi chịu trách nhiệm, đi thôi”.
“Bốp”
Gần như ngay lúc này, cuối hành lang bệnh viện, có người dùng chân đạp cửa phòng cháy chữa cháy ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy một phụ nữ dù đã trung niên nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung mặc một chiếc áo blouse màu trắng, hùng hổ đi vào cùng với bảy tám người đàn ông và phụ nữ.
Mặc dù người phụ nữ có vẻ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có thể nhận ra bình thường cô ta bảo dưỡng rất tốt, chiếc áo blouse trắng trên người cô ta có mấy phần giống đồng phục thiếu nữ.
Điều quan trọng nhất chính là đôi mắt của cô ta lạnh.
lùng, mang theo khí chất coi trời bằng vung.
Khi Lý Hải Vân, mấy nhân viên y tá và nhân viên bảo vệ nhìn thấy cô ta xuất hiện, tất cả bọn họ đều đứng thẳng dậy, giống như chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã xuất hiện.
Bởi vì người phụ nữ này chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, Bạch Nhất Đồng.
Lúc này ánh mắt của Bạch Nhất Đồng vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng mang theo mấy phần kiêu ngạo tự cao tự đại, dáng vẻ không giận mà uy, chậm rãi nói: “Là tên khốn kiếp nào đang náo loạn tại bệnh viện của tôi?”
“Không giao tiền thì cũng được thôi, lại còn dám đánh người của tôi sao?”
“Thật sự cho rằng Bạch Nhất Đồng tôi ăn cơm chay sao?”
Khi lời nói vừa dứt, Bạch Nhất Đồng vỗ tay mấy cái, mấy nhân viên bảo vệ cao to lập tức cười lạnh tiến lên với vẻ mặt dữ tợn.
.