Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường và xem nhẹ của Lỗ Đạo Thiên lúc này.
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lên tiếng: "Đúng là tôi không phải bác sĩ, cũng không hiểu gì về y thuật." "Anh cũng đúng là khắc tinh của Tử thần trong truyền thuyết." "Chỉ là, y thuật của anh lợi hại như vậy, vì sao ngay cả cái tật khó nói của mình cũng không trị được."
"Mỗi lần anh muốn làm việc nọ, đều sẽ phát hiện mình có tâm mà không có sức, khiến cho anh đau đến không muốn sống, cũng nghi ngờ về cuộc đời mình, có đúng vậy không?"
Vẻ mặt dương dương đắc ý của Lỗ Đạo Thiên lập tức cứng đờ.
Anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khó tin.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới, Bùi Nguyên Minh có thể nhìn ra ẩn tật khó nói của anh ta.
Điều quan trọng nhất là, chính anh ta tự xưng mình là khắc tinh của Tử thần, lại không giải quyết được ẩn tật của bản thân!
Nếu như những lời này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ là bảng hiệu của anh ta sẽ bị đập nát! Chớp mắt một cái, vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên tối sầm, sẵng giọng nói: "Anh điều tra tội?"
Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Lỗ Đạo Thiên, Vạn Khiểu Đường và Vạn Phước Nhân đều nhìn Lỗ Đạo Thiên đầy kỳ quái.
Tất nhiên bọn họ hiểu ẩn tật khó nói trong lời của Bùi Minh Nguyên có nghĩa là gì.
Mà Ninh Chí Lôi ngay từ đầu còn có chút choáng váng không hiểu, nhưng một lát sau cô ấy kịp phản ứng lại, mọi người đang nhắc đến chuyện gì, nhịn không được mà ngậm miệng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
"Tôi điều tra anh để làm cái gì? Anh cho rằng mình là mỹ nhân tuyệt thế, có thể làm cho tôi nảy sinh ham.
muốn đi tìm hiểu à?"
Bùi Nguyên Minh cạn lời với anh ta.
"Lại nói, đây là lần đầu tiên chúng ta là gặp nhau, tôi lấy đâu ra cơ hội điều tra anh." "Nhưng mà, ngược lại tôi thật ra có thể tốt bụng nhắc nhở anh một câu."
"Nội tạng của động vật có chứa rất nhiều chất kích thích tăng cường sinh lý, anh sử dụng nội tạng động vật làm thức ăn lâu dài, để cho bảo đảm cơ thể tràn đầy tinh lực, đó cũng là cái tốt."
"Nhưng mà hăng quá hoá dở."
"Điểm mấu chốt nhất là, loại ẩn tật khó nói này, ngay cả chính anh cũng không am hiểu, với thân phận của anh lại không tiện đi khám phụ khoa, thời gian lâu dần, hạnh phúc của nửa thân dưới sẽ không còn..."
Cả người Lỗ Đạo Thiên chấn động, vẻ mặt cứng ngắc.
Bởi thế chúng ta mới có câu không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.
Đối với ẩn tật khó nói của mình, Lỗ Đạo Thiên cũng đã nghiên cứu rất lâu, phát hiện ra bệnh của mình cũng không nghiêm trọng lắm!
Có một khoảng thời gian, Lỗ Đạo Thiên còn tưởng rằng đây là bệnh tâm lý.
Nhưng mà không đoán ra nguyên nhân gây bệnh lại đơn giản như vậy, chỉ vì mình thích ăn nội tạng của động vật, dẫn đến nội tiết tố trong cơ thể tăng cao.
Nhìn thấy vẻ mặt hiểu ra của Lỗ Đạo Thiên, gương mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi càng đỏ hơn.
Hóa ra Lỗ Đạo Thiên không được..
Hơn nữa, anh ta còn theo đuổi mình...!Vừa nghĩ đến đây, Ninh Chí Lôi không biết mình nên là mắng chửi, hay là phải cảm ơn Bùi Nguyên Minh.
Mà cảm nhận được ánh mắt của Ninh Chí Lôi, giờ phút này vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên càng trở nên khó coi hơn, anh ta hừ lạnh một tiếng: "Tôi thừa nhận anh cũng có chút tài năng!"
"Nghe nói người Đại Hạ các anh đều am hiểu dưỡng sinh bằng đông y, xem ra anh là cao thủ trên lĩnh vực này!"
"Nhưng vấn đề là, cứu người chữa bệnh, không phải dựa vào ba cái trò trẻ con, mèo cào như vậy, phải dựa vào chân chân chính chính đỉnh cao của y học."
.