Vừa sai đám thuộc hạ bày ra các thiết bị tinh vi, Lỗ Đạo Thiên vừa đứng khoanh tay trước ngực, nhìn Bùi Nguyên Minh: "Tên nhóc kia, những thứ này cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ đúng không?"
"Tôi nói cho cậu biết, rất nhiều thứ là sản phẩm độc quyền của nước Thụy chúng tôi đó, giá trị của một chiếc máy, đều bằng cậu phấn đấu cả một đời"
"Bác sĩ của nước Thụy chúng tôi, chữa bệnh cứu người đều bằng các phương pháp y học chân chính!" "Hôm nay, tôi phải cho cậu biết tôi tài giỏi đến thế nào!"
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn lướt qua những thiết bị này một lát, sau đó mới hờ hững đáp lại: "Ông Vạn vốn dĩ không bị bệnh, chỉ là đa phần sẽ bị ông lầm tưởng là bệnh suy tim mà thôi."
"Tôi không phải là bác sĩ cũng có thể nhìn ra điều đó" "Anh đừng nói với tôi là, ông dựa vào những thiết bị đó, cuối cùng vẫn chẩn đoán sai bệnh"
Ninh Chí Lôi đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi anh: "Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra tình trạng của bác Vạn sao? Anh đang nói bừa đấy à?"
Bùi Nguyên Minh bật cười, chán chẳng muốn nói.
Còn Lỗ Đạo Thiên thì hừ lạnh, anh ta cảm thấy hôm nay anh ta đã bị người ta tát bồm bộp vào mặt.
Để cứu vãn danh dự, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, chuẩn bị xong các thiết bị, bắt đầu kiểm tra cho Vạn Khiếu Đường.
Sau khi kiểm tra một hồi, anh ta nhíu mày, sắc mặt có vài phần do dự, cuối cùng trầm giọng nói: "Ông Vạn, kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông, gần như là bệnh suy kiệt chức năng tim, nhưng mà xem xét những số liệu đo được thì lại thể hiện trái tim của ông rất khỏe mạnh..."
"Nhưng mà chứng bệnh kỳ lạ này của ông, lại ảnh hưởng đến tuổi thọ" "Nếu như tôi không chẩn đoán sai, vậy thì không ngoài ba tháng, ông sẽ qua đời."
Ninh Chí Lôi hơi sững sờ, một mặt là kinh sợ vì bệnh trạng của Vạn Khiếu Đường, một mặt lại bất ngờ với phán.
đoán trước đó của Bùi Nguyên Minh.
Vạn Khiểu Đường cũng có chút mừng rỡ quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh, chính ông ta cũng hiểu được căn bệnh của mình.
Chỉ còn ba tháng là đến thời điểm Thất tuyệt đoạt mệnh chỉ phát tác, nếu như không còn cách chữa trị, ông ta chắc chắn sẽ chết.
Mà triệu chứng kia đúng là rất giống với triệu chứng của bệnh suy tim.
Không ngờ Bùi Minh Nguyên thế mà dễ như ăn cháo đã nhìn ra.
Lúc này, Ninh Chí Lôi kịp thời lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lỗ Đạo Thiên, hỏi: "Bác sĩ Lỗ Đạo Thiên, bác Vạn còn có thể cứu được sao?"
"Có thể cứu" Lúc này vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên chân thành nói: "Tôi có thể chắc chắn ba mươi phần trăm, sẽ cứu được ông Vạn!".
"Bởi vì biện pháp duy nhất bây giờ, chính là làm phẫu thuật ghép tim!"
"Nhưng mà tôi muốn nói rõ ràng tính nguy hiểm trong chuyện này, lỡ chẳng may trái tim cấy ghép không tương thích với cơ thể ông Vạn, như vậy ông Vạn lão chỉ sợ sẽ không sống nổi.
"Mà ba mươi phần trăm tỉ lệ thành công, hẳn là xác suất thành công lớn nhất toàn cầu tính đến thời điểm hiện tại!
"Nếu là những người khác thực hiện ca phẫu thuật ghép tim này, xác suất thành công chưa đến mười phần trăm!".
"Bởi vì tình huống của ông Vạn quá kì lạ, không ai có thể nắm chắc tỉ lệ phẫu thuật thành công trên ba mươi phần trăm"
Nói đến chỗ này, Lỗ Đạo Thiên vô cùng tự tin.
Trong việc giải phẫu ghép tim này, anh ta chính là chuyên gia của chuyên gia.
Cả thế giới đều không ai có thể vượt qua ông ta.
"ba mươi phần trăm" Vạn Khiếu Đường cười nhạt một tiếng.
"Nói đơn giản chính là không phải chết thì là sống, nếu như làm phẫu thuật, thì tỉ lệ chết càng lớn."
"Nếu đã như vậy, thì tôi không chữa nữa, yên ổn vượt qua ba tháng cuối cùng này, cũng còn giữ được tôn nghiệm so với chết trên bàn giải phẫu"
Cả người Ninh Chỉ Lôi chấn động, vẻ mặt buồn bã kêu lên: "Bác Vạn.."
Sắc mặt của Vạn Phước Nhân cũng vô cùng khó chịu, anh ta không thể nào ngờ rằng, xác suất chữa trị thành công của ba anh lại không đủ ba mươi phần trăm.
Tỷ lệ thành công ít ỏi như vậy, có khác nào vung dao trước mặt Diêm Vương?.