Dẫu sao mọi người cũng đều hiểu rõ sự tình ngày hôm nay đã đến mức này, nếu như Bùi Cửu Thiên bị gắn cho tội danh gian thông với kẻ thù, vậy thì anh ta cũng không cần làm cái vị trí Thiểu chủ của Bùi Môn ở Cảng Thành nữa.
Sau này cũng sẽ không có cơ hội lên nắm quyền.
Dẫu sao các lãnh đạo cấp cao của Đại Hạ cũng sẽ không cho phép một người như vậy lên chức.
Vì vậy, chuyện hôm nay những người này phải làm chính là hợp lý hóa những gì Bùi Cửu Thiên đã làm.
Ngay cả bà cụ Bùi cũng ngồi suy tư một lát, đều không nói thêm gì.
Bởi vì bà ta cảm thấy những gì mà Bùi Văn Thành cùng những người khác nói chưa chắc đã sai, dù sao cũng chỉ là làm ăn, hợp tác nhiều cũng là chuyện bình thường.
Điều này cũng cho thấy Bùi Cửu Thiên thực sự có bản lĩnh.
"Thưa bà, Cửu Thiên còn có chuyện muốn nói!" Không để cho người khác cơ hội tiếp tục chỉ trích mình, Bùi Cửu Thiên tiến lên một bước, chắp tay nói.
"Nếu như bà cảm thấy rằng chuyện cháu làm lúc trước vì lợi ích của Bùi Môn ở Cảng Thành mà hợp tác với đảo quốc là sai."
"Vậy thì cho cháu xin lỗi!"
"Hơn nữa cháu có thể thề với trời.
Bắt đầu từ hôm nay, cháu và Đảo Quốc sẽ không liên quan và có bất kỳ hợp tác nào nữa!"
"Như vậy, có chứng minh được sự trong sạch của cháu không?"
"Tuy nhiên, cháu cũng nói thẳng, tất cả những tổn thất do hủy hợp tác với Đảo quốc, Bùi Cửu Thiên cháu tuyệt đối sẽ không gánh chịu hậu quả!"
Sẽ không gánh chịu hậu quả! Tức là nếu hủy hợp tác với các Đảo quốc sẽ không có kết quả tốt! Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Bà cụ Bùi lãnh đạm nhưng ánh mắt hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại nheo mắt nói: "Cửu Thiên, ý của cháu là sao?"
"Cháu là đang uy hiếp sao?" "Bà nội, bà hiểu lầm rồi!" Bùi Cửu Thiên trông có vẻ hết sức lo sợ.
"Cửu Thiên không phải là uy hiếp, nhưng hôm nay mọi chuyện nói đến mức này, cháu nhất định phải đòi lại chút thể diện, lấy lại công bằng!"
Bùi Cửu Thiên có vẻ như đang bị dồn ở thể yếu, nhưng lúc này tâm địa của anh ta cũng đã lộ ra nên vô cùng cương
quyết.
Dẫu sao anh ta cũng biết rất rõ rằng trận này chắc chắn sẽ không có đường lui.
Hoặc là mình lên nắm quyền, hoặc là từ nay sẽ phải từ bỏ vị trí Thiếu chủ của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas.
Vì vậy, lúc này Bùi Cửu Thiên không hề có ý định rút lui.
"Nếu mọi người cảm thấy rằng sự hợp tác của tôi với người Đảo quốc sẽ hủy hoại danh tiếng của Bùi Môn ở Cảng Thành!”
"Vậy thì tôi có thể đứng ra hủy bỏ mọi sự hợp tác!" "Nhưng hậu quả cần có Bùi Môn ở Cảng Thành gánh vác cùng, bởi vì người muốn hủy bỏ hợp tác không phải là tôi!".
"Mà nếu mọi người sẵn sàng tin lời tôi, tôi có thể đảm bảo rằng những hợp tác này sẽ được tiếp tục."
"Hơn nữa, lợi ích mà Bùi Môn ở Cảng Thành nhận được sẽ ngày càng nhiều lên, lợi nhuận tới tay mọi người cũng chỉ càng ngày càng tăng lên thôi!".
"Thiên hạ phấn khởi vì lợi tới!"
"Thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi!"
"Tôi Bùi Cửu Thiên chỉ là vì sự phát triển mạnh mẽ của Bùi Môn ở Cảng Thành mà phấn đấu!" "Tôi cũng chỉ là có mối quan hệ tốt hơn một chút với những người Đảo quốc!" "Tôi đã làm sai chỗ nào?" "Chẳng lẽ thật sự vì mấy câu nói trong sách sử kia sao!" "Chúng ta không phải làm ăn sao?" "Cuộc sống này dài lắm sao?" "Chưa kể tới, tôi cũng thật lòng nói, những chuyện kia liệu có thật trong lịch sử hay không?" "Cho dù là có, bây giờ đã là thời đại hòa bình.
Cá nhân tôi mà nói, tôi đã tha thứ cho Đảo Quốc từ lâu rồi!"
"Nếu tôi đã tha thứ cho Đảo Quốc, tôi làm bạn với họ vậy tôi cùng làm ăn với bọn họ có làm sao?"
Sau khi nói xong, Bùi Cửu Thiên nheo mắt liếc nhìn Bùi Văn Cẩn: "Bao gồm cả chú, Bùi Môn chủ, mấy năm nay cháu luôn cố gắng để chủ được cơm ngon rượu say!"
"Qua sông liền rút ván, có phải chú không biết xấu hổ không?"
- -----------------.