"Anh có chắc là anh không đầu hàng kẻ thù, không bán nước?"
"Đại Hạ và Đảo Quốc có quan hệ như thế nào, người bình thường không hiểu, còn anh thân là người Đại Hạ mà cũng không hiểu ư?".
"Trong hai lần đại chiến, người Đảo Quốc đã phạm vô vàn tội ác tày trời ở Đại Hạ chúng ta, nhân dân chưa từng quên, lịch sử cũng không bao giờ quên!"
Bùi Cửu Thiên bật cười, bộ mặt đầy châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh: "Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng ngây thơ như vậy được không?"
"Bây giờ đã là năm nào rồi mà anh vẫn còn nói tới hai cuộc đại chiến?" "Đây là chuyện từ những năm cũ kỹ nào rồi!" "Không nói về sự đúng sai của giai đoạn lịch sử đó!" "Coi như lịch sử là sự thật, không lẽ anh cũng chưa từng nghe qua một câu nói cổ sao?" "Thù oán nên buông bỏ chứ đừng làm nghiêm trọng thêm!"
"Đã nhiều năm trôi qua, Đại Hạ chúng ta với tư cách là một đất nước lễ nghi, một quốc gia hùng mạnh ở Viễn Đông, lại không thể tha thứ cho sai lầm của một đất nước láng giềng sao?"
"Dẫu sao, mọi người ở đây đều đang lăn lộn ở Viễn Đông, cũng không quá lạ lẫm gì nhau, ngẩng đầu lên có thể không quen nhưng cúi đầu xuống xem chừng đã từng gặp qua!"
"Người Đảo Quốc mấy năm gần đây cũng đầu tư vào Đại Hạ chúng ta không ít, phải không?" "Hợp tác hai bên cũng không ít, phải không?" "Trong bối cảnh như vậy, tôi cùng người Đảo Quốc hợp tác thì có sao?"
"Tôi chính là đại diện cho hình ảnh Đại Hạ hòa bình vươn lên mạnh mẽ, đang cùng hợp tác với người Đảo Quốc thôi!" "Anh có nói gì đi nữa, tôi cũng không cho rằng việc tối qua lại với người Đảo Quốc có chỗ nào sai trái cả!"
"Người Đảo Quốc cũng có những suy tính của riêng mình họ! Nhưng anh đừng quên!"
"Ai mà chẳng có suy tính riêng cho mình.
"
"Chỉ cần những suy tính này không đụng chạm tới lợi ích căn bản của Đại Hạ chúng ta, như vậy là chúng ta đang hợp tác với nước láng giềng, chắc chắn là chuyện tốt!"
"Ở sát gần nhau như vậy, không phải chỉ nói chuyện một chút là xong!" "Bùi Nguyên Minh, đừng nghĩ bản thân đọc sách sử mấy năm thì có thể tới đây mà chỉ trỏ lung tung!" "Khi Bùi Cửu Thiên tôi đang nghiên cứu tình hình quốc tế thì anh vẫn còn đang nghịch bùn đấy!"
Nghe được lời ngụy biện của Bùi Cửu Thiên, Bùi Văn Thành hít sâu một hơi, sau đó tiến lên một bước, chắp tay nhìn về bốn phía, nói: "Thưa cụ bà, môn chủ cùng mọi người.
"
"Như Bùi Cửu Thiên đã nói, nó quả thực có tiếp xúc và qua lại với những người có trình độ trên Đảo Quốc!"
"Nhưng mọi người cũng hiểu rằng Cảng Thành và Las Vegas có vị trí địa lý đặc biệt, có thể nói là có chung biên giới giao thương lớn với Đại Hạ!"
"Ở một nơi như vậy, nếu muốn bảo đảm sự phát triển của gia tộc, làm sao có thể đóng cửa phong tỏa đất nước?"
"Cho dù Bùi Cửu Thiên có qua lại chặt chẽ với người Đảo Quốc, vậy chỉ cần nó tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, con nghĩ tất cả mọi chuyện cũng không có gì sai!"
"Về phần người dân Đảo Quốc, họ cũng mang lại lợi ích cho Cửu Thiên!" "Nếu những chuyện này là sự thật thì sao? Chỉ có thể cho thấy được bản lĩnh của Cửu Thiên phải không?" "Vậy còn phải nói rõ cái gì nữa không?" "Các người có bằng chứng cụ thể nói Bùi Cửu Thiên vì lợi ích, bán đứng Cảng Thành và Las Vegas, bản đứng Bùi Môn Cảng Thành và bản đứng Đại Hạ không?"
"Nếu như không có, dùng chuyện này công kích Cửu Thiên, con thấy thật nực cười!" Bùi Lệ Thu cũng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đúng vậy, mấy năm nay con đều nhìn Bùi Cửu Thiên trưởng thành!" "Con thân là phu nhân của Long Điền, dĩ nhiên hiểu rõ phải tuân thủ ranh giới cuối cùng khi giao thiệp với nước ngoài!"
"Cửu Thiên làm ăn nhiều năm nay con đều ở bên giám sát chặt chẽ, con có thể dùng danh nghĩa Long Điện mà thề rằng Bùi Cửu Thiên chưa từng bản đứng Bùi Môn ở Cảng Thành, hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas cũng như lợi ích của Đại Hạ!"
"Chúng tôi phòng lớn, phòng nhì đều sẵn lòng vì Thiếu chủ Bùi mà đứng ra đảm bảo!"
Lần lượt những người thuộc phe Bùi Cửu Thiên đứng lên, đồng lòng tán thành hành động của Bùi Cửu Thiên.
- -----------------.